Chương 94 : 100 Con !!!

35 5 0
                                    

Con thỏ nướng vàng óng, giòn, thơm như một khung cảnh tuyệt đẹp, thu hút sự chú ý của Sở Kiều Kiều, Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên, Thịnh Thanh Nham, mấy người trong số họ lẻn đến bên cạnh Quý Dữu, bị Quý Dữu vô số lần đẩy ra vẫn không bỏ cuộc.

Quý Dữu lật con thỏ lại, tiếp tục rắc muối.

Nhạc Tê Quang ở bên cạnh cô, không ngừng đi vòng quanh, anh muốn giữ một khoảng cách nhất định để đề phòng Quý Dữu, Sở Kiều Kiều và Thịnh Thanh Nham đột nhiên đối với mình hạ thủ, nhưng anh cũng muốn cướp con thỏ nướng và bỏ chạy trong khi những người khác không chuẩn bị. .

Quý Dữu nghiêng đầu nhìn hắn: "Tôi khuyên cậu chết tâm từ bỏ việc trộm thỏ đi."

Sở Kiều Kiều lập tức đồng ý, nói: "Đúng vậy! Chỉ có những kẻ vô liêm sỉ, hèn hạ, bẩn thỉu... mới trộm thỏ!"

Quý Dữu liếc mắt nhìn, không thương tiếc chỉ ra suy nghĩ nhỏ nhặt của cô ấy: "Cho dù cậu giúp tôi mắng người, cho dù có mắng lợi hại khiến Nhạc Tê Quang xấu hổ đến không ngẩng đầu lên được, tôi cũng sẽ không cho cậu thêm một miếng thịt thỏ."

Vì được cô giúp đốt lửa nên Quý Dữu đã đồng ý cho cô ấy một miếng thịt thỏ, Sở Kiều Kiều vui vẻ đến gần Quý Dữu và mỉm cười: "Cho tôi một miếng thôi, tôi không tham, tôi thật sự không tham. Tôi không bao giờ tham lam."

Nhạc Tê Nguyên không nói một lời, ngồi xổm sang một bên, ánh mắt chăm chú nhìn con thỏ cùng đống lửa, khi lửa vừa hạ xuống, hắn lập tức ngoan ngoãn thêm vào một khúc củi.

Sau khi thêm củi, anh ta ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào Quý Dữu, ánh mắt đầy ẩn ý.

Quý Dữu nghiêng đầu.

Nhạc Tê Nguyên quay lại và tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô.

Quý Dữu ôm trán nói: "Được rồi, tôi biết cậu mặt to."

Nhạc Tê Nguyên: "..."

Thịnh Thanh Nham biểu hiện khác với những người khác, anh ấy táo bạo và không kiềm chế, sau khi ném vài cái liếc mắt tán tỉnh về phía Quý Dữu nhưng không có kết quả, anh ấy chỉ đơn giản nằm xuống trước mặt Quý Dữu và bĩu môi đỏ mọng: "Bạn học số 4444, cậu yêu thích tư thế nào, nhân gia đều có..."

Tay của Quý Dữu run lên.

Thịnh Thanh Nham nhìn một cái, càng nghiêm túc nói: " Cậu thích bao nuôi hàng năm? Bao  nuôi hàng tháng? Hay bao nuôi hàng ngày? Nhân gia cũng có thể làm được..."

Quý Dữu nghiến răng nghiến lợi: "Tôi thích làm đầu cậu nở hoa! Cút khỏi đây!"

"Thật tàn nhẫn..." Thịnh Thanh Nham nói: " Nhân gia vẫn là một cái khả ái a.....Cậu sẽ không hù dọa người nhà a..."

Quý Dữu toàn thân nổi da gà, suýt chút nữa đập nát con thỏ nướng trong tay, cố hết sức kiềm chế, giữ bình tĩnh mới tìm được thanh âm nào đó: "... Im đi, tránh xa tôi 2 mét, không! Cách xa 5 mét! Tôi sẽ cho cậu một miếng thịt."

Hai mắt Thịnh Thanh Nham lập tức sáng lên, thức thời lùi lại vài bước, rồi lại thêm vài bước...

Nóng hổi——

Mùi thơm nồng nặc của đồ ăn cháy khét kích thích nước miếng của mọi người, thử thách sự tỉnh táo của mọi người——

Lật sang mặt bên.

Lật sang mặt bên.

Lật sang mặt bên.

...

Việc này khảo nghiệm khả năng khống chế ngọn lửa, nhưng đã nửa năm Quý Dữu chưa được ăn một bữa tử tế nào, cô nướng con thỏ trước mặt với tấm lòng gần như ngoan đạo cho đến khi nó sáng bóng và thơm tho...

Cuối cùng--

Quý Dữu lấy con thỏ ra khỏi giá nướng, cô nhìn chằm chằm vào con thỏ bị cháy, nhẹ nhàng thở dài: "Hãy yên nghỉ - con thỏ nhỏ trong sáng, xinh đẹp và vị tha. Sự hy sinh của con không hề khiến ta thất vọng, bởi vì ta sẽ luôn ghi nhớ điều đó." ."

Cô còn chưa nói xong đã háo hức muốn xé một miếng thịt nhét vào miệng, vừa vào miệng đã có một lớp da giòn bên ngoài, theo sau là lớp thịt mềm mềm, bên trong và bên ngoài, giòn và mềm.

"Chậc——"

"Ngon."

"Ngon!"

Quý Dữu nheo mắt với vẻ mặt thích thú: Đây là món ăn mà con người nên thưởng thức. Về phần dịch dinh dưỡng tề? Đó đơn giản là một phát minh đen tối hủy diệt loài người và đáng bị ném bỏ ! Bị khinh thường! Bị coi là trụ cột đáng xấu hổ trong ngành thực phẩm!

" Như thế nào ?"

" Như thế nào ?"

" Như thế nào ?"

" Như thế nào ?"

Bốn cái đầu và bốn cặp mắt đều tiến lại gần và háo hức nhìn Quý Dữu.

Quý Dữu ăn xong miệng đầy dầu, cô mút ngón tay, giơ tay lên, rút ​​một chiếc chân thỏ ra ném cho Sở Kiều Kiều trước ánh mắt khẩn thiết của mọi người, sau đó rút một chân trước ném cho Nhạc Tê Nguyên. Sau đó, cô bất đắc dĩ xé một miếng thịt ném cho Thịnh Thanh Nham.

Ba người đều có được thịt thỏ, Nhạc Tê Quang sốt ruột nói: " Tôi thì sao? Tôi thì sao? Tôi thì sao?"

Quý Dữu : "Baba không chơi với kẻ ngốc."

Nhạc Tê Quang: "..."

Quý Dữu quay lưng lại với Nhạc Tê Quang bằng tấm lưng cứng rắn vô tình.

Nhạc Tê Quang chạy tới trước mặt Quý Dữu, nhìn chằm chằm cô vài giây, sau đó lộ ra vẻ tuyệt vọng, lớn tiếng nói: " Baba !"

Quý Dữu : "..."

Nhạc Tê Quang: " Baba !"

Đôi tay run rẩy, Quý Dữu đập một cái chân thỏ về phía Nhạc Tê Quang, chửi: "Cút ra đây! Tôi không có đứa con trai nào xấu hổ như cậu!"

Nhạc Tê Quang mắt nhanh tay nhanh, cầm lấy chân thỏ ăn ngấu nghiến.

Wow ~

Cái bụng đói được bổ sung, thanh máu của mọi người tại chỗ tăng lên rõ rệt, thanh máu chí mạng của Nhạc Tê Quang tăng từ 1% lên 5%, Nhạc Tê Quang gần như ngất đi vì cười.

Bên cạnh đó--

Cái này--

Thịt thỏ này ngon thật đấy!

Đơn giản là đáng kinh ngạc!

Hóa ra thỏ thậm chí có thể nướng và ăn.

Mọi người chưa bao giờ được nếm món thịt nướng ngon như vậy và hoàn toàn bị sốc.

Sau khi Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên, Sở Kiều Kiều và Thịnh Thanh Nham ăn xong thịt trên tay, họ liếm dầu trên tay và bọt dầu ở khóe miệng mà không có bất kỳ hình tượng nào. Sau đó—gần như cùng lúc, quay đầu lại và nhìn thẳng vào phần còn lại của bàn tay Quý Dữu —thịt thỏ nướng.

Quý Dữu lui về phía sau mấy bước, trên mặt mang theo vẻ phòng thủ: "Đừng tới đây!"

Nhiều người tiến lên một bước.

Khi Quý Dữu vội vàng lùi lại, ánh mắt đột nhiên đảo qua, nhìn thẳng vào Nhạc Tê Nguyên, cười nói: "Được rồi, con thỏ xám nhỏ của cậu, có muốn cho nó dưỡng da đầy đủ không?"

Nhạc Tê Nguyên: "..."

Hỏng bét !

Quên đi việc này.

Con thỏ của mình sắp bị tiêu diệt——

Lời nói của Quý Dữu đã đánh thức mọi người.

Sở Kiều Kiều lập tức quay người lại: " Nếu giao thỏ thì không giết!"

Đôi mắt của Nhạc Tê Quang phát sáng màu xanh lá cây và nói: " Nếu giao thỏ thì không giết!"

Thịnh Thanh Nham che mặt nói: "Thỏ đáng yêu như vậy, các người sao có thể làm như vậy với thỏ? Lần này nhân gia muốn ăn chân thỏ..."

Nhạc Tê Nguyên: "..."

Sau đó--

Mặc dù Nhạc Tê Nguyên chống cự quyết liệt nhưng con thỏ nhanh chóng bị hiến tế cho ngôi đền ngũ tạng của mọi người.

Tất nhiên - cho dù là Quý Dữu, cặp song sinh Nhạc, Sở Kiều Kiều hay Thịnh Thanh Nham, mọi người đều trông rất thanh lịch khi ăn, giữ lại lông, đầu thỏ và xương và ăn hết thịt, cuối cùng, những bộ phận rải rác này có thể được ghép lại với nhau thành một bộ xương thỏ hoàn chỉnh.

Nhìn hai khung xương thỏ, Quý Dữu liếm khóe miệng, đột nhiên hỏi: "Hiệu trưởng nói trên đài tổng cộng có bao nhiêu đạo cụ được đặt trong bãi diễn tập?"

50?

100?

Hoặc có bao nhiêu?

Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên, Sở Kiều Kiều và Thịnh Thanh Nham đều sáng mắt và đồng thanh nói: "100!!!"

[ Edit ] Phần 1-Tinh Tế : Nữ Vương Đồng Nát.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ