12. Bạn đi rồi bạn mau về với anh.

429 41 2
                                    

"Bạn đi khi nào bạn về?" Minh Khôi ôm lấy vai của Vũ đang ngồi dưới sàn. Cả hai bạn đều đang ngồi bệt dưới thảm lông trong phòng khách nhà Vũ. Vũ ngồi học bài còn Khôi ngồi phá bạn.

"Chắc tầm ngày 8 em về."

"Gì?? Thi ngày 5 với ngày 6, bạn đi là ngày 4, thì tầm tối ngày 6 là bạn lên xe về với anh rồi, mắc gì bạn ở tới qua ngày 7 rồi ngày 8 mới về??"

"Do ba mẹ em đang ở Hà Nội mà, ba em viết đơn cho trường xin về sau rồi."

Nghe đến câu "Ngày 8 em về" của Vũ là Khôi giãy lên như con cá mắc cạn. Khổ nổi, yêu nhau chưa được một tuần mà xa người yêu hết cụ nó mất 4-5 bữa rồi. Kiểu này Khôi sống gì nổi, giờ Khôi trong mắt Vũ là con Koala bám người đến tận cùng. Đi đâu cũng đòi đi theo, có bữa Vũ lên trường để lấy tài liệu ôn tập, đi có hơn 15 phút à mà cái con người kia đòi đi chung cho bằng được. Không hiểu nổi luôn.

"Hay anh đi Hà Nội với bạn-."

"Ở nhà dùm cái!"

Khôi chưa kịp dứt câu đã bị Vũ chặn lại. Trời ơi chắc khùng rồi mới đòi ra Hà Nội cùng đội tuyển học sinh giỏi của trường. Đẹp trai mà sao điên dữ vậy?

"Ai cho mà bạn đi? Em có 10 cái mồm cũng chẳng thể xin mấy thầy cô bên đội cho bạn đi."

"Đấy, hết thương, biết mà."

Vũ mệt mỏi với cái mấy câu dỗi nhảm nhí của Khôi. Thì chả là khi nào Khôi muốn làm cái gì đó mà Vũ không cho là y như rằng sẽ lại có văn mẫu "Bạn hết thương anh rồi.". Hồi đầu còn dỗ dỗ dành dành các kiểu nhưng mà riết rồi ngày nào cũng spam nên thôi Vũ mắc mệt.

"Bạn để em học đi." Vũ kéo tay Khôi ra khỏi vai.

Minh Khôi mặt ỉu xìu sau khi bị người yêu đẩy sang một bên. Giờ người ta chỉ có bài vở với sách Sử mà thôi. Khôi giương mắt xuống, nhìn như cún con mới bị la. Vũ thấy trên vai mình nhẹ hẳn do không có cánh tay cơ bắp của tên kia đè lên. Nhưng mà sao thấy thiếu thiếu, chắc do được ôm nhiều nên Vũ quen hơi Khôi rồi. Đá mắt sang cái người kia thì thấy đang ngồi bó gối cứ vặt lông trên thảm như vặt lông vịt, lông gà.

Vũ đặt bút xuống bàn rồi xích người sang dựa hẳn vào ngực Khôi "Bạn đừng hờn, do ba mẹ em đang Hà Nội chơi nên rủ em ở lại mấy bữa chứ không em cũng về với bạn rồi."

"Anh sợ bạn đi là trai Hà Nội tia bạn, là bạn về bạn chán anh, bạn đòi bỏ anh."

Vũ cười khờ khi nghe Khôi nói xong cái câu lý lẽ ở trên, gì vậy trời? Đi mới mấy bữa trai Hà Nội nào tia được Vũ mà sợ bị đá? Khùng vừa vừa thôi!

"Overthinking giai đoạn cuối ha gì??"

"Mới có giai đoạn 2 hoi."

"Thôi bạn nhảm nhí quá, đi pha cho em ly cà phê đi!"

"Không, anh không pha, anh không cho bạn học nữa luôn! Anh phá bạn."

Nói dứt câu Khôi lao vào Vũ ôm liên hồi, thơm má thơm môi rồi thơm tóc đủ kiểu hết cả lên. Vũ cũng vì thế là nằm gọn gàng trong vòng tay của Khôi. Giỡn qua giỡn lại một hồi, chai nước trên bàn đổ tè le ra nhà do chân Vũ đụng trúng bàn trà.

meanie;milo and historyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ