Chương 57: Đưa cho em

79 3 0
                                    

Gặp được Ryu Min-seok, Lee Min-hyung có rất nhiều chuyện mà ngay cả bản thân anh cũng không thể nghĩ ra. Muốn cho cậu ấy một cuộc sống tốt đẹp.

—— Lee Min-hyung

Đêm mồng ba Tết, Kim Sang-soo từ thành phố B trở lại. Tiếng động tác vào cửa của cậu không nhỏ, tạo ra tiếng động, làm cho Susu đang chìm trong giấc mộng lập tức bật dậy, chạy ra cửa, thút thít cào cửa. Lee Min-hyung đang ngồi trước bàn học của mình nhìn máy tính, cũng nhanh chóng đứng dậy, đi tới mở cửa ra. Cửa vừa mở ra, Susu liền ba chân bốn cẳng tăng tốc độ chạy nhanh xuống lầu. Mặt đất trơn trượt, trông như sắp ngã vậy. Lee Min-hyung khẽ cười, đi theo phía sau nó. Đi xuống tầng dưới, Lee Min-hyung nhìn thấy hai thùng đồ đặc sản của thành phố B xếp chồng lên nhau ở lối vào, bên cạnh còn có một chiếc vali màu đen 24 inch nằm trên mặt đất, giống như bị người ta tiện tay vứt. Kim Sang-soo lười biếng dựa vào sô pha chơi điện thoại. Susu chạy ở phía trước đặt hai chân trước lên đùi cậu, tựa như nũng nịu gõ nhẹ mấy cái. Trán của Lee Min-hyung giật giật, tự giác đi tới dựng va li lên, kéo vào phòng Kim Sang-soo. Sau đó lại đi xuống cầu thang.

Kim Sang-soo khẽ nhướng mi, nhẹ nhàng nói: "Lấy đồ trong thùng ra cất vào tủ lạnh."

Lee Min-hyung liếc cậu: "..."

"Cậu hơi mệt." Cậu vỗ vỗ ghế sô pha, ra hiệu cho Susu nhảy lên, ôm nó nhắm mắt ngủ, "Ngồi máy bay ba tiếng đồng hồ, rất vất vả."

Lee Min-hyung không nói gì, gật đầu một cái. Sau đó, anh đi ra huyền quan, bưng hai thùng đồ lên, đi vào trong bếp. Đợi anh thu dọn xong, đi ra lần nữa, Kim Sang-soo đã ngồi dậy xem TV.

Lee Min-hyung: "..."

Kim Sang-soo vươn tay lấy đậu phộng trên bàn trà, bóc vài cái cho vào miệng. Lee Min-hyung ngồi bên cạnh cậu, rót hai cốc nước, một cốc đặt ở trước mặt Kim Sang-soo.

Kim Sang-soo chuyển đài, đột nhiên nhớ tới một chuyện, nhẹ nhàng nói: "Ông bà ngoại cháu có gửi bao lì xì cho cháu cậu để trong vali rồi, còn có của ba mẹ cháu nữa."

Lee Min-hyung không lên tiếng, cầm chiếc cốc thủy tinh lên, chậm rãi uống hết.

"Em trai cháu năm nay cũng không về ăn Tết." Kim Sang-soo ngáp một cái, rồi tắt TV, "Ôi không được, cậu phải đi ngủ một giấc thôi, suốt đêm hôm qua đã chơi mạt chược với bạn rồi..."

"..."

Rất nhanh sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Lee Min-hyung. Anh ngồi trên ghế sô pha ngẩn người một lúc, sau đó liền đi về phòng. Lee Min-hyung nhìn điện thoại, thở dài một tiếng, lúc đang định gọi điện cho nhà, thì nhạc chuông bất ngờ đổ chuông. Anh không do dự nhiều, mà trực tiếp nhận.

Đầu dây bên kia không lên tiếng ngay lập tức, giọng nói cũng không còn ra lệnh như trước đây: "Min-hyung."

Lee Min-hyung cụp mắt xuống, nhìn quyển sách trên bàn, vuốt phẳng nếp nhăn bên mép.

Không nhận được sự phản hồi từ anh, mẹ Lee cũng không quan tâm lắm, nói với chính mình: "Em trai con nói nó vẫn còn chương trình học bên đó, thời gian quá gấp sẽ không trở lại."

"Vâng."

Điện thoại im lặng một lúc. Rất nhanh sau đó, giọng nói của mẹ Lee bỗng nghẹn lại.

"Tại sao con và Sang-hyeok đều không bao giờ chủ động gọi điện thoại cho mẹ, cậu con đến đây ba ngày, mẹ đều nghe được cậu ấy trả lời con mấy cuộc điện thoại."

Động tác cầm bút của Lee Min-hyung dừng một lát, đầu ngón tay chậm rãi thu lại. Anh đã sớm không còn mất bình tĩnh nữa, cũng quên mất những cảm xúc mà mình nên có. Hơn nữa, cũng không biết nên nói cái gì. Lee Min-hyung suy nghĩ, một lúc sau, anh có chút cứng nhắc mở miệng.

"Con ở bên này không xảy ra chuyện gì không tốt cả, mẹ không cần lo lắng, năm mới vui vẻ."

Anh đợi một lúc, nhưng không đợi được mẹ Lee lên tiếng. Khi anh đang định chào tạm biệt rồi cúp máy, thì bên tai truyền tới giọng nói của cha Lee.

Giọng của cha Lee trầm ấm, nghe không khác gì lúc trước: "Nghe cậu con nói năm nhất đại học con đã nhận được học bổng sao?"

Lee Min-hyung vô thức trả lời: "Vâng."

Bên kia lại không có tiếng động nữa. Tinh lực của Lee Min-hyung dần dần được chia cho một chuỗi mật mã hiển thị trên màn hình máy tính. Anh để bút xuống, bấm phím loa ngoài, ngón tay gõ trên bàn phím. Một lúc lâu sau, một câu nói của một người đàn ông trung niên vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

[GURIA] CẬU ẤY BỆNH KHÔNG HỀ NHẸ CHUYỂN VERNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ