Chương 97

166 7 0
                                    

Thành phố N tọa lạc ở một vùng đồng bằng, đa phần các dãy núi đều không cao. Con đường trên núi này trước đây là con đường bắt buộc phải đi qua để vào thành phố, sau này cùng với việc đường hầm được khai thác, nó dần dần bị bỏ hoang, bây giờ cỏ dại ở hai bên đường đã cao đến bắp đùi, suốt dọc đường không gặp được ai đi qua.

Khúc hát cuối cùng của mùa hè, cây cối vẫn um tùm, hôm nay quả nhiên là một ngày nắng đẹp. Thịnh Mẫn ngủ suốt cả một đêm, tinh thần đã tốt hơn đêm hôm qua rất nhiều, bữa sáng cũng ăn rồi, khen tay nghề của bà cụ tốt, làm cho đối phương cứ cười liên tục, hận không thể chiên cho cậu thêm hai quả trứng gà nữa, chỉ có đôi mắt còn hơi sưng đỏ thôi.

Ý của cậu không rõ ràng, chỉ nói là muốn đi tìm một cái cây, Lý Huyền bèn cùng cậu dạo bước không có mục đích, đi hay dừng đều tùy theo tâm trạng của cậu, giống như một cuộc đạp thanh bình thường. Không thấy có cái cây nào đặc biệt, nhưng hoa dại rơi bên đường thì lại nhặt về một đống.

Dừng bước chân, nhìn thấy trên sườn núi có một cái am thờ phật cao chừng nửa người, thờ một bức tượng Địa Tạng Vương Bồ tát, tay trái cầm viên ngọc, tay phải cầm tích trượng, đứng trên một đài sen ngàn lá.

Cầu nguyện bình an, tiêu trừ nghiệp chướng, chỗ này là một ngã rẽ, có lẽ là thường xuyên xảy ra tai nạn nên mới đặt tượng Bồ tát để xua đuổi tà ma. Thứ mà người trần không thể cầu được thì đều gửi gắm hy vọng vào thần phật.

Giờ đây, do lâu không có người cúng bái nên toàn thân đã phủ đầy bụi bặm.

Nhưng Bồ tát không để tâm trần thế qua lại, từ đầu đến cuối vẫn luôn rộng lượng và nhân từ như thế.

Thịnh Mẫn nhặt một bông hoa dâm bụt màu trắng từ bụi cây.

"Để đó cho anh." Lý Huyền sợ cậu bị nắng, lúc rời khỏi quán mì đã thuận tay mượn hai cái mũ rơm, lúc này đây mới lấy ra dùng, một cái đã đựng đầy những bông hoa rơi đầy màu sắc, anh rất tự nhiên muốn đón lấy nó, lại đưa một cái khác cho Thịnh Mẫn.

"Không nhặt nữa." Thịnh Mẫn khẽ cười một cái, đón lấy rồi giơ tay lên đội lên đầu Lý Huyền, giống như đang thảo luận về thời tiết, giọng nói tùy ý nói với anh: "Nơi xảy ra vụ tai nạn xe hơi, nghe đâu chính là ở trên ngọn núi này."

Lý Huyền đã đoán ra được rồi, đánh giá tinh thần của Thịnh Mẫn, nhất thời không biết đáp lời như thế nào.

"Suốt dọc đường đi, anh có nhìn thấy cái cây nào giống như bị đâm gãy không?"

Anh không cách nào lừa gạt Thịnh Mẫn, nâng vành mũ lên, kiềm chế nói: "Anh không để ý lắm... Nếu như bị đâm hỏng rễ thì cũng không sống được lâu nữa, có thể đã bị chết khô hoặc là bị đào đi rồi."

"Em nhìn thấy rất nhiều cây và đều cảm thấy giống, nhưng lại cảm thấy đều không phải." Sắc mặt và giọng điệu của Thịnh Mẫn đều rất thả lỏng, nhìn xung quanh một vòng, cách cậu gần nhất là một gốc cây hòe trắng cao lớn. Loại cây rẻ tiền dễ sống này có thể thấy ở bất cứ đâu trong thành phố N, gốc cây này cành lá xum xuê, cao và dựng đứng, mùa hoa sắp hết, đã bắt đầu kết quả rồi, không hề có một dấu vết bị đâm nào.

[Hoàn][ĐM] Để Tôi Được Gặp EmWhere stories live. Discover now