Nhà tù thành phố N nằm ở ngã ba của thành phố chính và các quận, huyện. Ban đầu có một nhà máy sản xuất sợi bông gần ở đó, nhưng sau khi cải cách hệ thống thì hiệu quả ngày càng kém đi, mấy năm nay không thể tồn tại nên đã đóng cửa.
Hôm nay Lý Huyền đến hơi muộn, trước cổng giam đã có rất nhiều người đứng đó.
Một chàng trai vừa bước ra khỏi cổng trại giam, chưa kịp bước hai bước đã khuỵu xuống. Bà cụ tóc hoa râm ở phía đối diện chắc là mẹ của cậu ta, bước đi loạng choạng cầm lấy gậy đập mạnh vào lưng cậu ta. Chỉ là chưa thật sự chạm vào đã quăng cây gậy xuống, hai mẹ con ôm nhau khóc rống lên.
Những người cai ngục có lẽ đã lâu không ngạc nhiên trước cảnh tượng như vậy, họ thờ ơ đóng cửa sắt lại.
Lý Huyền dừng xe lại, muốn đến phòng bảo vệ hỏi, vừa ngẩng đầu lên đã lập tức nhìn thấy một người đàn ông ngồi xổm dưới chân tường, vùi đầu nhìn xuống đất, giữa ngón tay có một tia sáng, đó là nửa cái tàn thuốc.
Lý Huyền mở cửa xe xuống xe, cau mày kêu một tiếng: "Triệu Tích Triết."
Người nọ dường như sợ hãi, cả người rùng mình một cái, đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt quét qua một vòng, cuối cùng nhìn vào Lý Huyền, do dự một hồi mới đứng lên. Bởi vì ngồi xổm quá lâu nên chân bị tê, người nọ loạng choạng bước về phía Lý Huyền.
Lúc đầu đi rất chậm và do dự, nhưng đến giữa đường anh ta bước vội vài bước, thấy đã đến gần, anh ta bất giác đi chậm lại.
"Thập Cửu."
Triệu Tích Triết dừng lại trước mặt Lý Huyền hai bước, xoa tay lên đường may quần mấy lần rồi mới dám nhìn anh, xấu hổ cười: "... Cậu, có phải cậu cao hơn rồi không... Tháng trước cậu không đến thăm tù... Tôi đã nghĩ rằng, cậu sẽ không đến nữa."
Anh ta nói câu cuối cùng bằng giọng rất trầm, nói xong thì nhanh chóng liếc nhìn Lý Huyền một cái, sau đó nhanh chóng cúi đầu.
Mặc dù đã gặp anh ta qua tấm kính trong nhà tù, nhưng sau gần bảy năm, mặt đối mặt nhìn anh ta như thế này, Lý Huyền thật sự cảm thấy rất kỳ lạ.
Triệu Tích Triết cạo tóc rất ngắn, lộ ra một lớp da mỏng, nói Lý Huyền đã cao hơn, nhưng trên thực tế là anh ta lớn hơn Lý Huyền hai tuổi, có điều khi còn nhỏ anh ta vẫn luôn nhỏ gầy. Khi mới đến thành phố N, những người khác đều tưởng họ là anh em, nhưng coi Lý Huyền là người lớn tuổi hơn. Bây giờ anh ta ở trong tù nhiều năm như vậy, anh ta rèn luyện cơ thể, tuy rằng vẫn còn gầy, nhưng chiều cao đã phát triển đến xương lông mày của Lý Huyền.
Nhận thấy được ánh mắt của Lý Huyền, dường như anh ta ngày càng khó chịu hơn, toàn thân hơi cứng ngắc, hồi lâu mới nhúc nhích, nhưng lại kéo ống tay áo xuống, che lại vết sẹo uốn lượn mờ nhạt có thể nhìn thấy trên cánh tay trái.
"Buổi sáng đi ra khỏi thành phố hơi kẹt xe." Lý Huyền nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
"Không sao, không sao đâu." Triệu Tích Triết nói nhanh, mở miệng thở dốc, hình như muốn nói gì đó nhưng nhất thời không biết nên nói như thế nào.
YOU ARE READING
[Hoàn][ĐM] Để Tôi Được Gặp Em
RomantizmTác giả: Diệp Nguyên Độ dài: 136 chương Tình trạng bản raw: Hoàn Tình trạng bản edit: Hoàn Thể loại: Đam mỹ, Hoán đổi linh hồn, Song hướng cứu rỗi, Ngọt sủng, HE CP: Thiên tài IT Lý Huyền công x Thần tượng nổi tiếng Thịnh Mẫn thụ -- TRUYỆN ĐƯỢC EDIT...