chương 62: Viên đạn tình yêu

597 39 2
                                    

♡♡♡🔫

Đôi mắt chàng thanh niên trực tiếp dại ra, nhìn cánh tay đang cầm chai sữa, miệng không khống chế nổi mà mở ra một khe hở, nhất thời ngây ra như phỗng.

Lâm Quỳnh chớp mắt vài lần mới thốt ra một câu, "Mở không ra?"

Phó Hành Vân mặt không cảm xúc gật đầu.

"...."

Lâm Quỳnh nuốt nước miếng.

Cánh tay kia đừng nói là vặn nắp chai, vặn chết cậu còn được.

"Không... Không có gì."

Miệng Lâm Quỳnh vẫn cứ cứng đơ lại, nhỏ giọng nói, sau đó cánh tay trắng trẻo cầm lấy chai sữa, "Tôi giúp anh."

"Ừm."

Sau đó Lâm Quỳnh dựa vào sức lực của cánh tay gầy gò, đứng trước mặt Phó Hành Vân vặn nắp chai, "Đây."

Phó Hành Vân giơ tay nhận lấy, "Cảm ơn."

Lâm Quỳnh cười một cách miễn cưỡng, "Không cần khách sáo."

"Nếu anh có gì cần giúp đỡ thì cứ tìm tôi."

Phó Hành Vân nghe xong câu này, ngón tay siết lại.

Cuốn sách kia hình như cũng hữu dụng đó chứ.

Lâm Quỳnh giơ tay chỉ chỉ về hướng phòng mình, "Vậy tôi về ngủ đây."

"Ừm."

Lâm Quỳnh sau khi nhận được câu trả lời, chân như được tra nhớt, chuồn về phòng, Phó Hành Vân thuận thế đóng cửa lại, uống cạn chai sữa rồi ném vào thùng rác, lên giường.

Mở đèn ngủ lên, lấy cuốn ra, mục đầu tiên hoàn thành rất thuận lợi.

Cũng thành công khiến Lâm Quỳnh biết được, anh rất cần cậu trong đời.

Phó Hành Vân lật sách, lấy ra một cây bút ghi chú, đánh một dấu V bên cạnh dòng đầu tiên.

Nhưng khi đọc tiếp xuống dưới liền đơ người.

2. Sau khi tỏ ra yếu đuối một cách hợp lý và nhận được sự giúp đỡ từ đối phương, bạn phải không chút keo kiệt mà dùng một cách khen thưởng thật hàm súc và thật phóng đại để khen ngợi đối phương, để đối phương biết được rằng, cùng với sự cần thiết thì bạn cũng cảm nhận được sự mạnh mẽ của đối phương, khiến đối phương thấy rằng

Bạn!

Không thể sống thiếu đối phương!

Đáng chết, còn phải khen nữa chứ!

Phó Hành Vân nhìn cuốn sách, ánh mắt tối lại, nhớ lại cuộc đối thoại nhạt nhẽo vừa rồi của hai người ở cửa, sau khi Lâm Quỳnh giúp anh vặn nắp chai thì anh hoàn toàn không khen ngợi gì.

Chỉ một điểm này thôi cũng đã khiến Phó Hành Vân ý thức một cách sâu sắc rằng, học tập là phải học trước tất cả những gì quan trọng.

Lâm Quỳnh về tới phòng, vừa định đi ngủ liền nhận được điện thoại của Vương Trình.

Vương Trình: "Cậu đang làm gì đó?"

[Hoàn] Xuyên thành nam thê pháo hôi của nhân vật phản diệnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ