Chương 18.

99 6 0
                                    

Trong đêm, Gun đã đổi xe với Off, tranh thủ mọi người vẫn đang bận rộn không chú ý, cậu đã chạy qua xe của Tay, theo anh về nhà. Cậu qua đêm ở nhà của Tay.

Đưa cậu về đến nhà, anh vừa đặt đồ sang một bên, cậu liền kéo anh một mạch lên phòng, Pim vừa định chào thì Kin đã kéo cô lại, lắc đầu ra hiệu.

Cạch!

Cậu đóng cửa phòng lại, dường như cậu đã quá quen thuộc mọi ngóc ngách phòng anh, cậu chốt luôn khóa cửa.

Tay: Em...sao vậy Gun?

Cậu không nói gì, chỉ nhìn anh đăm đăm, ánh mắt khiến anh cảm thấy hơi ngột ngạt, anh đoán rằng cậu giận vì anh đã không liên lạc và còn không nghe máy của cậu. Cậu từng bước từng bước đi về phía anh, còn anh cứ nữa bước lùi lại cho đến khi ngồi hẳn xuống giường.

Tay: Gun...Gun à, em giận gì sao?

Gun: Anh...

Tay: ...

Cậu dừng lại, anh nắm lấy tay cậu, vội vàng giải thích.

Tay: Anh thật sự không phải không quan tâm em đâu Gun. Anh sợ em bận rộn quá, nên không làm phiền đến công việc của em. Còn anh không nghe điện thoại của em, là vì...ưm...!!!

Câu từ của anh đã đứt đoạn, đôi môi của anh đã bị chặn lại bởi đôi môi của Gun. Cậu đã tiến đến hôn lấy anh, và cậu ngồi vào lòng anh, đặt thân mình lên đùi của anh. Sau những giây đầu ngạc nhiên sửng sốt, anh cuối cùng cũng đã lấy lại mảnh hồn thất thoát của mình. Hai tay anh luồn qua eo cậu, từng chút từng chút siết chặt lấy. Còn cậu, đôi tay mân mê mái tóc sau gáy của anh, đôi môi cứ miệt mài gặm nhắm. Hương vị ngọt ngào và ướt át ấy khiến Tay phản ứng, anh vốn chẳng muốn dừng lại đâu, nhưng nếu còn tiếp tục thì sẽ khó mà kiềm lòng. Anh nhẹ nhàng dứt ra.

Gun: Sao vậy? Không nhớ em sao?

Tay: Không!

Gun: Hả?

Bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên vai cậu, rồi một tay ôm eo cậu kéo cậu lại gần hơn.

Tay: Không phải không nhớ em. Mà anh sợ.

Cậu hai tay ôm lấy cổ của anh, nét mặt trêu ghẹo.

Gun: Sợ điều gì?

Tay: ... Anh có chút khó nói!

Cậu đỏ mặt, mím môi, cúi đầu nhìn xuống dưới thân một chút rồi dùng ánh mắt ngại ngùng nhìn anh. Mặt anh đỏ không kém, má anh nóng hừng hực, mi mắt rũ xuống, hơi thở cũng không còn đều nhịp nữa. Cậu nuốt xuống cổ một cảm giác nghèn nghẹn. Ngón tay thanh thoát từng chút chậm rãi kéo một đường mỏng quanh cổ anh, rồi đưa xuống ngực, nhẹ nhàng miết một đường dài từ giữa ngực anh xuống vùng bụng và dừng lại cách thân dưới một lóng tay. Anh vội bắt lấy ngón tay ấy.

Tay: Đừng nghịch, Gun.

Cậu ấy vậy mà nhích người ngồi sát vào hơn nữa, đôi chân cậu chạm vào hông của anh. Điều này có nghĩa những nơi nhạy cảm họ cũng đã ít nhiều cảm nhận được sự va chạm.

[TAYGUN]_ CHẮC CHẮN LÀ YÊUNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ