Park Jaehyuk quằn quại trong đau đớn một lúc thì cũng đã mệt lả đi. Hắn không còn sức lực gì nữa cả. Minhyung chỉ đứng đó cho đến khi Jaehyuk vô thức ngước mặt lên, một thoáng bất ngờ trên gương mặt Minhyung khi ánh mắt kia lại một lần nữa xuất hiện. Đôi con ngươi đang hằn lên những tia máu như có một màn sương ẩm ướt bao phủ, ánh mắt Jaehyuk đục ngầu còn nội tâm hắn thì rỗng tuếch. Con dao tráng bạc sắc lẹm vẫn đang được Jaehyuk nắm rất chặt, chặt đến nỗi máu từ bàn tay hắn cũng tuôn ra không ngừng. Mà hắn như một kẻ mất hồn không màng đến nỗi đau thể xác, không còn biết thứ đang chảy ròng phía dưới là máu hay là nước mắt nữa. Cả máu và nước mắt cứ thế trộn lẫn với nhau.
Minhyung biết bản thân không có cách nào giúp người trước mặt được nữa rồi, đã đến giới hạn rồi. Quyết định cuối cùng là ở Jaehyuk và bây giờ Minhyung cũng không còn chuyện gì vướng bận ở đây nữa.
Hắn quay người lại, nhìn qua lần lượt Minseok rồi tới Sanghyeok: "Chúng ta xong việc rồi, về thôi"
Cả ba đồng loạt nhìn về phía kẻ đang đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết bằng sự thương tiếc rồi quay lưng bước ra khỏi ngôi đền cũ kỹ.
Những đám mây âm u dày đặc vẫn quanh quẩn che phủ khắp cánh rừng nhuốm màu tang tóc, từng hơi lạnh thổi đến làm Sanghyeok không khỏi rùng mình. Cái tiết trời này thật biết dọa sợ người ta mà, anh thầm nhủ. Con đường này lúc chạy vào anh thấy chỉ cần vài ba bước là đến, mà sao không khí ngột ngạt giữa ba người lại làm cho con đường như dài ra cả tám thước. Không ai nói với ai câu nào. Lấp ló thấy chiếc xe hơi đen quen thuộc, anh mới vội thở phào. Sanghyeok biết ý nên anh đi thẳng ra hàng ghế sau, mở cửa rồi ngồi vào, để lại ghế lái phụ cho Minseok.
Ấy thế mà Minseok chẳng mảy may quan tâm đến việc chiếc ghế phía trên còn trống mà vung tay vung chân đi qua phía ngược lại rồi cùng ngồi vào hàng ghế sau. Minseok và Sanghyeok mỗi người một góc. Cậu không muốn ngồi vào chiếc ghế mà anh mặc định là của cậu vì cậu đang không thấy vui. Chẳng những đang không vui mà còn thấy tức giận nữa. Từ lúc ra đến đây, cậu đã nhận ra rồi. Hóa ra từ trước đến nay, không phải là cậu tìm được Minhyung dù hắn có chuyển kiếp bao nhiêu lần, mà là hắn đã tự ý theo dõi cậu rồi đến trước mặt cậu một cách vô cùng tình cờ. Thế mà những lần như vậy làm cậu có chút cảm giác thành tựu. Hứ! Toàn là giả dối. Minseok chán nản chống cằm, bâng quơ nhìn cảnh vật bên ngoài tấm kính. Để xem Minhyung giải thích thế nào. Cậu thầm trách hắn sao mãi chưa biết lỗi mà lên tiếng đi. Hứ! Hắn đã chẳng thèm nói gì thì cậu cũng chẳng buồn quan tâm đến.
Một bên khác, Minhyung tay thì đặt lên vô lăng, chân thì đạp ga nhưng mà mắt thì cứ nhìn Đông ngó Tây, vốn dĩ là chẳng còn tâm trí đâu mà lái xe. Hắn chỉ đang cố gắng sắp xếp câu từ rồi nghĩ nên mở lời làm sao.
Sanghyeok ngồi phía sau hết nhìn qua Minseok rồi lại nhìn đến Minhyung. Cái bầu không khí chết tiệt gì đây!! Giờ anh lại thấy nhớ tiết trời khi nãy anh lỡ buông lời chê bai, ít ra lúc ấy anh còn thấy dễ thở hơn. Chiếc xe này đi vừa chậm còn vừa ngột ngạt, không biết khi nào anh mới được giải thoát nữa đây. Đến mức một người chạy xe đạp đi ngang qua còn phải ngoái lại để xác nhận xem là tốc độ của một chiếc xe hơi hay là của một con ốc sên khổng lồ. Thấy bầu không khí sắp thật sự đi vào ngõ cụt nên anh đành ra tay trước vậy.