22. Thời gian vội vã

96 8 2
                                    

Rèm cửa xám khẽ lay động, bông hoa cô độc úa màu tạm bợ cắm trong lọ nước đã sớm khô cạn.

"Hanbin, nhận được hình chứ?"

"Được, đã chuyển tiền rồi, check tài khoản đi"

"Cảm tạ, cảm tạ"

Điện thoại bị ném mạnh vào tường. Màn hình nứt ra thành từng đường loang lỗ, tuy vậy vẫn ngoan cố chẳng chịu tắt ngúm.
Một dọc dài hình chụp một gương mặt quen thuộc hiện lên trên file ảnh vừa được gửi đến cách đó không lâu.

"Đáng ghét...Đáng ghét..."

Hanbin đấm tay thật mạnh xuống bàn, bắt đầu điên cuồng đập phá đồ đạc.

Nắng chiều muộn hắt qua khung cửa kính, vẽ vào đôi mắt đỏ ngầu đang lay động những vệt nước ướt át.

Lá bài cuối cùng đã lật rồi, như hiệu ứng domino, bức tường ta xây vốn tưởng vững chắc, cứ thế mà lần lượt ngã rạp.

Zhang Hao kết thúc tiết học sớm hơn thường ngày, nhanh chóng chạy về căn hộ của Hanbin. Toan bấm mật khẩu thì nhận ra cửa thật sự không đóng.

Dò dẫm trong ánh sáng yếu ớt, Zhang Hao tìm đến nơi đang phát ra tiếng nhạc chuông điện thoại đang reo.

Đẩy cửa bước vào.
Một cảnh tượng không thể hoang tàn hơn hiện ra trước mắt. Hanbin ngồi trên sofa, chăm chăm nhìn ra ngoài cửa sổ, trong phòng có mùi thuốc lá, gạt tàn cũng đầy ắp đầu lọc.

Khụ...Khụ...

Mùi thuốc lá khiến Zhang Hao không nén được, bắt đầu ho sặc sụa.

Hanbin quay lại, một thoáng ngỡ ngàng, bối rối. Nhanh chóng đứng dậy. Con ngươi lay độn

"Sao anh lại đến đây? Không phải tan học trễ rồi về thẳng nhà...luôn sao?"

Zhang Hao không trả lời được, ho đến độ nước mắt, nước mũi tèm nhem.

Cửa sổ bật mở, gió bên ngoài ùa vào trong, cuốn đi chốc lát những u ám, ngột ngạt.

Bàn tay lớn nhẹ nhàng vỗ vào lưng, giúp người bên cạnh điều hoà hô hấp. Một lát sau, Zhang Hao thấy mình cuối cùng cũng đã sống lại rồi.

Đáy mắt Hanbin yên tĩnh tựa mặt hồ mùa thu, nhìn vào ấy, bất giác cảm thấy hình như có chút gì đó thật xa lạ.

"Có việc gì?"

Zhang Hao ngồi sát lại, áp tay lên má Hanbin, chăm chú theo dõi.
Hanbin trầm mặc, đuôi mắt dài nhìn cậu thật xa xăm

"Anh đoán đi"

Zhang Hao suy nghĩ, sau đó lắc đầu

"Không biết"

Hanbin mím môi một cái, ánh mắt cậu ta vừa lay động rất nhanh
Ngã người về phía trước, Hanbin gục đầu vào vai Zhang Hao, mùi keo vuốt tóc xộc vào mũi quen thuộc. Zhang Hao hít hà, đưa tay xoa gáy người đối diện

"Cậu có việc gì không vui sao? Sao lại đập phá đồ đạc lung tung cả rồi?"

Bàn tay ở thắt lưng Zhang Hao siết chặt thêm một chút, Hanbin vẫn trầm ngâm không nói, hơi thở phả vào cổ áo Zhang Hao nhột nhạt.

[BINHAO VER] Bảo Bối, Đừng SợNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ