11. Bận tâm

114 10 0
                                    

- Bây giờ làm sao?

Hanbin đã rời đi. Zhang Hao thì vẫn ngây ngốc đứng đấy. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, cậu còn chưa kịp tin đó là sự thật. Đến khi Yujin lên tiếng, hồn Zhang Hao mới quay về thực tại.

- Chuyện gì cơ?

Zhang Hao qua loa trả lời, trọng tâm câu hỏi cũng không nắm rõ, cứ vô thức nhìn vào khoảng trống trước mặt.
Zhang Hao không hiểu mình đang nhìn cái gì, tập trung như vậy sẽ triệu hồi được kẻ cao gầy lúc nãy quay lại sao?
Cậu lắc đầu, chắc chắc không được.

- Em vốn không nghĩ anh đang kể về anh Bin. Nên... hình như em nói với anh ấy... còn có phần... xuyên tạc một chút.

Yujin nặn ra từng từ khó nhọc, chẳng biết phải xử trí việc này thế nào. Dẫu cho cậu là người ngoài cuộc đi chăng nữa thì cũng đã vô tình nhúng một tay vào, nước đang trong cũng đã bị khuấy thành nước đục, lòng không thể tránh khỏi áy náy.
Zhang Hao trầm mặc không nói, Yujin càng khó xử.
Cậu không thể bào chữa cho Hanbin, càng không thể đứng về phía Zhang Hao mà chỉ trích bạn thân mình.

- Không có gì, dù sao cũng nói ra rồi, nếu là anh chắc sẽ không đủ can đảm... Cảm ơn em.

Zhang Hao nhẹ nhàng hồi đáp, không sớm thì muộn, mọi thứ cũng cần phải rõ ràng, coi như bây giờ một lần lật bài ngửa luôn.

Cả hai đứng yên dưới ánh nắng chiều muộn đến khi tia nắng cuối cùng tắt hẳn.

Lòng Zhang Hao đáng lý ra phải thấy thảnh thơi, bởi cậu đã trút bỏ được điều ngày đêm lo nghĩ trong lòng.
Ấy vậy mà cậu chẳng thể nào tập trung vào cuộc họp.
Có lẽ do mệt.
Có lẽ vậy.

----

Cuộc sống quay về bình thường nhưng mỗi người đều biết rõ lòng mình không như vậy.
Zhang Hao vẫn chăm chỉ đến trường. Hanbin thì chăm chỉ... cày game, bất quá mất tích trong phòng, vô tình chạm mặt cũng không chạm được, cậu ta né tránh, chắc chắn.

Mấy lần Yujin nhắn tin bảo với Zhang Hao rằng Hanbin bỏ tiết, kiểm tra đang đến gần, cậu ta thì hời hợt chẳng chú tâm.
Hoặc nếu không thì cũng sẽ kể lể về những lần cậu ta gây gỗ, đánh nhau, Yujin bao che mãi cũng không được.
Những lần như vậy Zhang Hao rất muốn bảo Yujin đừng nhắc đến người kia nữa, nhưng thói quen huyên thuyên về những việc thường ngày Yujin bỏ không được, Zhang Hao cũng không cách nào mở miệng ngăn cản.

- Chuyện gì?

Hanbin vừa mở cửa đã thấy Zhang Hao đứng trước phòng mình tự lúc nào, mặt mũi chẳng chút vui vẻ.

- Cả ngày không thấy cậu ra ngoài, muốn xem thử có bị làm sao không thôi.

Zhang Hao thoáng bối rối, căn bản không nhận ra mình đến phòng Hanbin bằng cách nào. Rõ ràng cậu đang ở dưới bếp, suy nghĩ một hồi lại đến đây lúc nào không hay. Cậu ta vẫn như vậy, không bớt đẹp trai đi chút nào, chỉ có biểu cảm trên mặt là như thể bị liệt.
Chẳng bù cho Zhang Hao mất ngủ mấy hôm liền, mắt bị thâm quầng, ăn gì cũng không thấy vừa miệng, chắc có lẽ cũng đã sụt đi vài cân.
Hanbin thâm trầm nhìn người đối diện một cách khó hiểu, Zhang Hao tưởng cậu ta không nghe rõ, lại lặp lại một lần:

[BINHAO VER] Bảo Bối, Đừng SợNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ