eleven

166 15 2
                                    

A/n: Hãy bật bài hát để có được cảm xúc trọn vẹn nhất.


-so close yet so far-

Thời gian có thể mài mòn đi tuổi tác, nhưng chẳng thể nào phai nhòa đi những kỉ niệm.

Đã hai chục năm có hơn trên mảnh đất xinh đẹp Kanagawa quanh năm mặn nồng mùi biển này, người ta thấy một ông cụ vẫn ngày ngày đến đây thu dọn những mảnh chai thủy tinh, vỏ nhựa cùng rác thải bị bỏ lại ở trên bãi tắm Isshiki, trả lại cho nó vẻ yêu kiều thơ mộng như vốn đã từng. Ngày qua ngày vẫn cần mẫn lặng lẽ, chẳng mấy chốc người dân quanh đây đã biết đến việc làm của ông lão. Họ cũng rủ nhau đi dọn dẹp rác phụ ông, giúp bãi tắm thêm sạch đẹp hơn.

Ấy thế nhưng đã là gần một tuần kể từ lần cuối ông cụ đến đây.

"Này, hôm nay ông cụ ấy lại không đến nữa à?"

"Tôi cũng không rõ. Dạo gần đây thấy ông không đến. Hay chúng ta đến nhà ông cụ thử xem sao."

Hai tuần cảnh ở Sở Cảnh sát tỉnh Kanagawa kháo nhau rằng họ sẽ đến thăm ông cụ. Những người dân quanh đó cho biết rằng ông cụ dạo gần đây có vẻ không ổn. Sức khỏe ngày một sa sút. Chỉ sợ là đã đến hạn phải đi.

Nhà của ông cụ là một ngôi nhà kiểu Nhật truyền thống, nằm gọn ở trong góc hẻm. Ở trước nhà bày biện một cái bàn gỗ thô sơ với một chiếc ghế tựa để hóng nắng. Khoảng sân trước nhà được ông tận dụng để làm một khu vườn nhỏ để cho đỡ cảnh nhàm chán. Hai người cảnh sát khi bước vào đã nhanh chóng tìm thấy ông cụ đang đun sôi bình nước uống. Tuy nhiên vì mắt đã lão hóa do tuổi già nên ông cụ phải mò mẫm từng hồi, và suýt bị bỏng nếu như không có hai người đến giúp đỡ.

"Ông à, lần sau ông nhớ cẩn thận. Ông có gì cần cứ bảo bọn cháu."

"Hai cậu đến đây làm gì? Bên đồn không có việc gì làm sao mà lại chạy đến đây?"

"Mấy ngày nay thấy ông không đến nên mọi người lo lắng. Hai bọn cháu đến đây để xem ông ạ."

Từ ngày mới bắt đầu vào ngành cảnh sát, hai người đã có duyên với ông cụ. Ngày đó nếu không nhờ ông cụ chỉ hướng đi của tên cướp thì e rằng bây giờ vụ cướp đang hoành hành tại đây một thời gian đã chẳng thể phá giải dễ dàng. Và hơn nữa, dường như ông cụ trước kia là người trong ngành. Từ cái cách chỉ bảo hai người cho đến tác phong và cách nói chuyện đều mang theo cung cách giao nhiệm vụ giống cấp trên của họ. Đặc biệt trong một lần đến nhà ông cụ, hai người đã vô tình thấy một chiếc còng số tám được để trong chiếc tủ kính cũ sờn. Chiếc còng đã bám bụi lâu ngày và mang theo dấu vết tháng năm trên đó, đủ để hai người tin rằng suy đoán của mình là đúng.

"Mấy cậu bảo với mọi người là không cần lo lắng. Dạo gần đây tôi thấy không khỏe lắm nên không thể ra bãi biển dọn dẹp cùng mọi người được. Qua đợt này mà khá hơn thì tôi sẽ đến."

Ông cụ húng hắng ho vài tiếng, phất tay bảo hai người cảnh sát mau chóng về. Ông biết tình trạng sức khỏe của bản thân hiện giờ sao có thể nói là 'không khỏe lắm'. Mấy ngày nay mỗi lần ho đều ra máu, chính ông cũng đã thấy Tử thần ngay trước mắt mình từ lâu. Có lẽ một khoảng thời gian dài sau, ông cũng không thể ra bãi biển được nữa.

[𝔽𝕦𝕣𝕦𝔸𝕫𝕦/𝔸𝕞𝕦𝔸𝕫𝕦] So Far AwayNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ