5.5

71 4 0
                                    

Khi đó tôi chỉ giả bộ, đương nhiên không biết bị ám sẽ khó chịu chỗ nào rồi.

Bình thường không phải khi linh hồn ám con người đi rồi thì sẽ không sao nữa sao?

Thấy tôi bối rối, chị lớn đến gần, thì thầm vào tai tôi: "Có phải thần đá có cùng em..."

Hình ảnh chị ta thè lưỡi liếm mặt tôi, còn đâm gai vào sau lưng tôi đến giờ vẫn khiến tôi ám ảnh.

Tôi theo bản năng nghiêng đầu, lùi lại một bước.

Chị họ kinh ngạc, lời nói được một nửa phải nuốt về.

Tôi ho một tiếng: "Thần đá có cái gì?"

"Thì là cùng em..." Chị lớn nhíu mày nắm chặt quả trứng, trên khuôn mặt lộ vẻ do dự và xấu hổ giống như em ba.

Tôi chợt nhớ đến cảnh chị ta trần truồng nằm sấp trên Dương Nguyên Thạch, từ từ bò lên trong mơ, còn cả tiếng rên khe khẽ khi bị chiếm hữu.

Tôi bỗng hiểu tại sao chị ta lại không nói thẳng, đang định giả bộ ngại ngùng thì mợ hai bước tới kéo tay chị hai: "Sắp đi ném trứng rồi, nhanh lên."

Sau đó bà ta liếc tôi một cái, ánh mắt giống hệt thái độ của mợ cả khi không cho em ba chơi với chúng tôi lúc nhỏ.

Lúc đó mỗi lần tôi và chị lớn có đồ chơi mới hay đồ ăn vặt, em ba đều sẽ quấn quýt đi theo, luôn được chia phần. Nhưng khi em ba về kể với mợ cả, mợ cả lại nghĩ chúng tôi khoe khoang, lần nào cũng dạy dỗ em ba một trận.

Dần dần em ba không còn chơi với chúng tôi nữa.

"Giang Vũ!" Chị lớn quay đầu gọi tôi thì bị mợ hai nhéo mạnh, mợ ấy thì thầm gì đó với chị lớn rồi kéo chị ra khỏi lều.

Vì cái chết của em ba và trận bão tuyết đêm qua nên hôm nay không có nhiều người tới đá nhân duyên.

Theo lời đạo sĩ Hồ, đá nhân duyên trải dài bờ sông, chúng tôi cần đứng một bên bờ, xếp hàng rồi ném trứng.

"Tuyết dày như vậy ném xuống làm sao mà nứt được!" Anh hai giẫm tuyết.

Tôi cầm trứng của mình, im lặng chờ đợi.

Em ba chết trên Dương Nguyên Thạch, đạo sĩ Hồ bắt đầu bằng việc thắp hương đốt giấy, cúng bái cầu nguyện.

Người đầu tiên ném trứng đương nhiên là gia đình bác cả.

Theo sắp xếp của đạo sĩ Hồ, bọn họ từng người bước lên, cầm trứng bằng hai tay rồi ném.

Người ném đầu tiên là bác cả. Quả trứng ông ta ném rơi xuống lớp tuyết dày tạo thành một cái lỗ nhưng không hề vỡ.

Kết đến là mợ cả, anh cả...

Mọi người xếp hàng lần lượt bước lên ném rồi lùi lại, tất cả đều chỉ dừng lại nền tuyết, ngoài ra không có hiện tượng gì.

Bác hai thở phào.

Nhìn vị trí đạo sĩ Hồ sắp xếp, tôi bỗng hiểu ra lý do.

Bọn h ọ đều không muốn chôn chị ba dưới đá nhân duyên để mối mọt gặm nhấm, chẳng qua gia đình bác cả cứ khăng khăng như vậy, họ không thể phản bác nên mới nghĩ ra cách chôn trứng chọn đất chôn.

Tuyết rất dày, lúc sắp xếp vị trí cho mọi người đạo sĩ Hồ cố tình chọn một vị trí rộng rãi.

Mãi cho đến khi nhà bác hai ném trứng xong, tất cả trứng đều rơi xuống tuyết an toàn, trừ vợ chồng bác cả và anh cả ra thì những người còn lại đều thầm thở phào.

Đến lượt tôi, vì tôi xếp hàng cuối cùng nên vị trí đã cách đá nhân duyên rất xa, đạo sĩ Hồ còn cố tình kéo tôi sang một bên.

Tôi đã hiểu ý nên càng cố tránh xa đá nhân duyên.

Chỉ cần nhẹ nhàng ném trứng thì sẽ không có chuyện gì.

Như thế em ba sẽ không cần chôn dưới tà thạch.

Đạo sĩ Hồ gật đầu, ý bảo tôi có thể ném rồi.

Nhưng ngay khi tôi chuẩn bị ném trứng thì chị họ đứng cạnh bất ngờ đánh mạnh vào tay tôi.

Quả trứng sắp rơi bị đánh bật văng ra ngoài.

Chị họ nhảy lên người tôi, đẩy tôi lùi lại.

Sợ mình ngã xuống làm nát quả trứng, một tay tôi níu lấy chị họ, tay còn lại đẩy chị ta sang một bên.

Chị ta ngã thật mạnh xuống tuyết nhưng lại nở nụ cười quái dị, đưa đầu ra trước, lè lưỡi ra: "Cô ấy đã bị hiến tế cho ta thì là của ta, cô và Liễu Tu Trạc cũng không thoát được đâu."

Cái lưỡi ấy càng ngày càng dài ra như muốn liếm lên mặt tôi.

Bỗng dưng có một tiếng hét.

Tôi quay đầu thì thấy quả trứng đã rơi xuống nền tuyết đang lăn về phía trước theo quán tính.

Tuyết dày nên dù có lăn nó cũng không vỡ.

Tôi vừa mới thở phào, định đẩy chị họ ra để đứng dậy thì trước mắt đột nhiên lóe lên một tia sáng, sau đó là tiếng sấm ầm ầm.

Tôi chưa kịp định thần lại thì mợ cả đã kêu lên: "Vỡ rồi! Trứng Giang Vũ ném vỡ rồi!"

Bằng cách nào đó trứng đã vỡ, lòng trắng trứng chảy trên nền tuyết, còn trong lòng đỏ bên cạnh có một phôi thai màu đỏ to bằng ngón tay út.

Đó là một chú gà con mới vừa được thụ tinh!

Tà thần - Khát VũNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ