21

627 65 29
                                    

mười năm jeong jihoon ở bên mẹ mình là mười năm cậu nhận thức được việc vật chất có thể tha hóa con người ra sao. năm hai mươi tuổi, kim jangmi mang thai jihoon, bà không biết đã mang trong mình bao nhiêu hi vọng, bà đã cầu xin với chúa trời, cầu xin với thượng đế, làm ơn hãy để đứa trẻ này là một omega. bà không đòi hỏi gì nhiều, nếu ông trời đã không cho bà cơ hội thì ít nhất hãy để jangmi dạy dỗ đứa con này để nó mang vinh hoa phú quý về cho bà.

ngay từ khi còn nhỏ, do jeong taejoon luôn đi sớm về muộn nên toàn bộ nhiệm vụ dạy bảo jihoon dều do một tay jangmi đảm nhận. jihoon lớn lên giống bà là chủ yếu, đó là lý do bà bắt đầu hi vọng và từ từ biến nó thành một sự ép buộc cực đoan.

kim jangmi dạy jeong jihoon mọi thứ về omega, từ cách sinh hoạt chuẩn chỉ đến việc cần làm gì mỗi khi kỳ phát tình ập tới, thậm chí đôi lúc bà còn dạy cậu cách để lấy lòng alpha. cậu lúc đó còn quá nhỏ, vẫn đơn giản là bắt chước theo hành động của người lớn mà thôi, cử chỉ có phần loạng choạng khiến bà không hài lòng chút nào. những trận đòn roi là không thể thiếu, đôi khi chỉ là cách ăn cơm thế nào cho đúng, cậu cũng phải làm đi làm lại rất nhiều lần. nếu là đứa trẻ con khác, nó đã sớm sợ hãi mà sinh ra chống đối nhưng đáng tiếc thay, jeong jihoon từ nhỏ đã là một đứa trẻ hiểu chuyện. kể cả khi chiếc tay cầm muỗng đã đỏ rát đến mức không thể cầm nắm, jihoon vẫn cố gắng run rẩy mà húp tiếng miếng súp đã nguội ngắt, tất cả chỉ để cho mẹ cậu vừa ý. đương nhiên việc này có hệ lụy đằng sau, cậu trở nên ám ảnh về việc ăn uống, sức ăn cũng kém đi trông thấy, trở thành một vấn đề đáng lo ngại của kim hyukkyu trong khoảng thời gian hai người ở chung.

thôi nói về chuyện ở quá khứ, trở về với thời điểm hiện tại, kim jangmi bất ngờ xuất hiện ở nhà jeong jihoon khiến cậu ngoài bất ngờ ra chính là hốt hoảng tột cùng. đã mười năm rồi, mười năm kể từ cái ngày tòa phán cậu với người phụ nữ trước mặt này không còn quan hệ. nhưng tại sao, tại sao ở cái thời điểm ngặt nghèo này, lúc mà con tim của cậu đang yếu đuối hơn bao giờ hết, bà lại xuất hiện cơ chứ. lúc này, jihoon không còn đủ lý trí để xem xét lý do người mẹ đã vứt bỏ cậu lại biết nơi omega sinh sống, một tia cảm tính thầm hi vọng một điều viển vông...biết đâu suốt khoảng thời gian qua, jangmi vẫn luôn dõi theo cậu.

trong khi đó, kim jangmi chỉ đơn thuần là bước một chân vào trong căn phòng tồi tàn nọ mà chừng lại một nhịp. bà vẫn như trong ký ức của jeong jihoon, là một đóa hoa hồng xinh đẹp nhưng gai góc, làn da vẫn như cũ mà mềm mại căng bóng nhưng vẫn không tài nào che phủ được những nếp nhăn mảnh quanh mắt và miệng cho thấy sự hao mòn của thời gian. mái tóc jangmi đã điểm vài sợi bạc nhưng chúng không giảm đi vẻ đẹp của bà mà lại thêm phần quyến rũ và tự nhiên. nhưng thứ phải nói đến nhất chính là đôi mắt, là minh chứng rõ rệt cho thấy bà và jeong jihoon có mối quan hệ huyết thống. chiếc cửa sổ tâm hồn đó sáng, tưởng chừng chỉ cần một ánh nhìn cũng có thể vẽ lên một câu chuyện sâu sắc và cảm xúc, thật đẹp nhưng cũng thật buồn.

người phụ nữ omega nọ nhìn cậu con trai mình mang nặng đẻ đau hai mươi năm trước một lúc lâu, bà thực sự không dám tin vào những gì đang diễn ra, hai mắt trong thoáng chốc sáng rực lên như đèn pha ô tô. nhưng rất nhanh, jangmi đã kịp thay đổi biểu cảm đó, bà cẩn thân điều chỉnh cảm xúc của mình mà cất lên chất giọng ngọt vốn có của mình.

[Leejeong] [ABO] - Thiệt thòiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ