Nghiêm Lỗi lại lấy điếu thuốc lúc nãy ra, ngậm vào miệng lần nữa, cầm hộp diêm, nhưng hơi dừng lại, anh kẹp điếu thuốc giữa các ngón tay, cũng đẩy cửa đi ra ngoài.
Ra sân, anh mới châm thuốc. Ngồi trên ghế đẩu hút thuốc, nhìn Kiều Vi dắt Nghiêm Tương đi rửa mặt đánh răng.
Cô rất dịu dàng, dịu dàng hơn trước rất nhiều, dường như rất kiên nhẫn.
Mặc chiếc áo sơ mi rộng của anh, lúc cúi xuống, chỉ thấy đôi chân, vừa thẳng vừa trắng.
Thật khó tưởng tượng, chỉ vài ngày trước, cô đã quyết định bỏ chồng bỏ con. Có phải vì vấp ngã bên ngoài, rút ra bài học, nên học được cách trân trọng không?
Cô nói để anh coi như cô của ngày hôm qua đã chết, hôm nay là một sự khởi đầu hoàn toàn mới.
Nhìn Kiều Vi và Nghiêm Tương rửa mặt xong, nắm tay nhau vào nhà, Nghiêm Lỗi ném đầu thuốc xuống đất, dập tắt một cách tàn nhẫn.
Hy vọng cô nói được làm được.
Anh cũng đi rửa mặt, còn rửa cả chân, mùa hè rất tiện, còn dùng khăn ướt lau người, trở về phòng sạch sẽ thoải mái.
Trong phòng phía Đông, mơ hồ truyền đến tiếng Kiều Vi kể chuyện cho Nghiêm Tương.
Vẫn là người đó, nhưng cứ có cảm giác hành vi lời nói khác xưa. Cũng không biết là khác ở điểm nào.
Nghiêm Lỗi trở về phòng ngủ, tắt đèn nằm xuống.
Một lúc sau, anh đột nhiên mở mắt ra... Trong bóng tối có một người nhẹ nhàng bước vào.
Nghiêm Lỗi mở mắt, nhìn người đó trong bóng tối cởi chiếc áo sơ mi vải bông trắng rộng thùng thình, mặc một chiếc áo ba lỗ ngắn, nằm xuống bên cạnh anh.
"Em..." Anh lại ngậm miệng.
Kiều Vi ngẩng đầu lên: "Sao thế?"
Nghiêm Lỗi lật người, quay lưng về phía cô, giọng trầm trầm: "Không có gì."
Đã lâu rồi họ không chung phòng chung giường. Cô vẫn luôn ngủ ở phòng phía Đông cùng con trai.
Sao hôm nay lại sang đây?
Thật lòng hối cải rồi sao?
Đương nhiên Nghiêm Tương muốn kêu mẹ ngủ cùng với mình, nhưng Kiều Vi từ chối.
Thứ nhất, cô kế thừa toàn bộ cuộc đời của nguyên chủ, kế thừa chồng và con trai, phải giữ gìn cái nhà này, vợ chồng luôn phân phòng như vậy nhất định không được.
Một nguyên nhân khác là bởi vì cô đến từ thế giới đời sau, lý niệm giáo dục không giống với nguyên chủ. Không chấp nhận hành vi mẹ và con trai cùng giường, bé trai vào phòng tắm nữ và nhà vệ sinh nữ.
Cô cố ý thở dài: "Đến khi nào thì Tương Tương mới trở thành một người đàn ông dũng cảm ngủ một mình đây?"
Quả nhiên Nghiêm Tương bị khích tướng, vỗ ngực bảo đảm: "Hiện giờ con đã rất dũng cảm, mẹ ngủ với bố đi."
Cô ra sức khen ngợi thằng bé, lại cắn khuôn mặt giống như quả táo của cậu, đốt nhang muỗi rồi ra cửa, nhẹ chân nhẹ tay quay trở về phòng ngủ của cô và Nghiêm Lỗi.
Đương nhiên, không thể mặc áo sơ mi đi ngủ được, cổ áo cứng rất không thoải mái. Cô cởi áo sơ mi vắt lên trên ghế bên giường, chỉ mặc áo lót nằm xuống.
Cũng không có cảm giác xấu hổ gì.
Kiếp trước khi cô bị bệnh nguy kịch, bệnh nhân làm có tự tôn gì đâu. Trong phòng bệnh nam nữ ở chung, còn có người nhà. Chức năng thân thể dần dần không khống chế được, cô không khống chế được đại tiểu tiện, hộ lý tùy tiện kéo rèm cởi quần xử lý cho cô.
Rèm kia không kéo kín, khe hở to như vậy, bệnh nhân, người nhà lui tới, không phân biệt nam nữ, khi đi qua có thể nhìn thấy bên trong.
Cô từng nhìn thấy bệnh nhân khác trần truồng, cũng từng bị người khác nhìn thấy cô trần truồng.
Hai chữ tôn nghiêm này không hề có bất cứ ý nghĩa gì đối với bệnh nhân cả.
Chất lượng cuộc sống be bét trước khi chết khiến cho cô có thể lạnh nhạt đối mặt với nhà vệ sinh khô của thời đại này, cũng có thể thong dong cởi quần áo nằm xuống bên cạnh Nghiêm Lỗi.
Hơn nữa trong những đoạn ký ức được Kiều Vi kế thừa cũng có những đoạn ngắn cuộc sống vợ chồng với Nghiêm Lỗi.
Nhịp điệu, cơ bắp, hô hấp thật nặng, thật sự chính là xuân cung sống từ góc nhìn thứ nhất.
Chính là thiếu cảm giác chân thật.
Lúc này nằm ở bên cạnh anh, cảm nhận nhiệt lượng phát ra từ trên thân thể anh, ngược lại có một chút cảm giác chân thật.
Kiều Vi nhớ tới ở cửa phòng bếp lúc chạng vạng, cô từng chạm vào ngực và cánh tay của người đàn ông, xúc cảm cứng rắn lại co dãn kia khiến cho cảnh xuân cung trong đầu càng sống động như thật.
Cô vô cùng mong chờ sinh mệnh lực kia, rục rịch chộn rộn, rất muốn làm một phát với anh, nhưng Nghiêm Lỗi lại xoay người đưa lưng về phía cô.
Kiều Vi chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.
Nghĩ kỹ lại thì hơi buồn cười cũng hơi đáng thương, người đàn ông này đã rất lâu không sinh hoạt vợ chồng, đáng nhẽ anh phải có nhu cầu sinh lý, chắc đã nhịn rất khó chịu.
Nhưng anh lại có oán hận.
Dùng thái độ quay lưng về phía cô, oán khí này quá đậm.
Kiều Vi nhìn chằm chằm lên trần nhà mờ tối.
Trong phòng không trang trí trần nhà, mơ hồ có thể nhìn thấy xà ngang thô to.
Cô phá vỡ yên tĩnh trong phòng ngủ, mở miệng hỏi: "Chuyện em không ở nhà vài ngày, có ai biết vì sao lại thế không?"
Nghiêm Lỗi cất tiếng trả lời trong đêm tối: "Có lẽ Tiểu Trương hơi nghi ngờ. Nhưng cậu ta lanh lợi, nhìn như lắm mồm, nhưng miệng rất kín, sẽ không nói lung tung."
YOU ARE READING
Người Đàn Ông Mang Thai
Storie d'amoreDịch giả: Hố Không Thoát Lúc thức dậy vào nhà vệ sinh, tôi tiện tay cầm lấy que thử thai nghịch nghịch, vậy mà trên đó hiển thị hai vạch đỏ. Mang thai??? Nhưng tôi là đàn ông mà!