Để Lạp Lệ Sa nhìn rõ hoa huyệt bị cô đùa bỡn như thế nào, Thái Anh còn đem đặt biệt 'săn sóc' mà nhét thêm một cái gối đầu dưới mông nàng.
Góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy bộ dáng tiểu nộn huyệt. Chỉ thấy ngón tay cô nắm lấy son môi, thong thả trừu động.
"Không cần dùng cái này a!"
Lệ Sa nhìn hình ảnh này quả thực xấu hổ muốn chết. Như vậy về sau nàng làm thế nào nhìn thẳng vào son môi được nữa a!
Nàng sai rồi, nàng không nên cố ý bôi son môi lên côn thịt Thái Anh a.
"Không cần cái này? Tôi xem vừa rồi em thực thích không phải sao?"
Phác Thái Anh cong cong khóe miệng, động tác trên tay so với vừa rồi nhanh hơn không biết bao nhiêu lần. Son môi nhét trong hoa huyệt mạnh mẽ trừu động ma sát hành lan mẫn cảm.
Vốn hoa huyệt Lệ Sa còn khô khốc nhưng bị Thái Anh đùa bỡn như vậy làm huyệt khẩu vô dụng bắt đầu phun nước. Trong chốt lát liền phun ướt nắp son màu đen.
A...a...a...... Không cần... cần... không... cần... chơi em... chơi em như vậy.... Em...em...A...."
Lệ Sa cảm giác chính mình hoa huyệt ngày càng ướt, nàng nào biết hoa huyệt của mình lại mẫn cảm, chỉ bị son môi cắm liền vô dụng phun nước mất mặt như vậy.
"Xem ra em không thích son môi này, như vậy lại đổi một cây khác đi."
Thái Anh ánh mắt đen nhánh nhìn chằm chằm huyệt khẩu đẫm nước của Lệ Sa.
"Từ bỏ từ bỏ. A...a...Mấy ngày nay ông xã....Chị....phải tăng ca... Tăng ca rất vất vả rồi. Về nhà nên hảo hảo nghỉ ngơi? Ya...ya...a...a... Đi ngủ.... Ưʍ.... Đi ngủ có được không?" Lệ Sa tràn đầy khát vọng sống nói.
Nội tâm nàng quả thực muốn hỏng mất. Bàn trang điểm nàng còn có một rương lớn son môi. Nếu Thái Anh biếи thái lên đem tất cả son môi đó đều nhét vào cắm tới một lần thì phải làm sao đây.
Hình ảnh đó làm da đầu Lệ Sa tê dại cả lên.
"Ngủ? Nguyên bản là tính ngủ. Bất quá ai kêu em nói muốn tôi. Tôi cũng không thể bỏ mặc em đói khát, hoa huyệt chảy đầy nước như vậy."
Mấy ngày nay trên cơ bản một ngày mười mấy giờ cô đều đứng trước bàn phẫu thuật. Mặt vô biểu tình thực hiện giải phẫu. Thân thể đã thực mệt mỏi nhưng là nghĩ đến Lệ Sa đang ở nhà chờ cô, những cái mệt mỏi đó liền trở thành hư không.
Rõ ràng là một lời nói thô tục thế nhưng truyền đến tai Lệ Sa lại biến thành lời âu yếm động lòng người.
Lệ Sa cảm giác hoa huyệt dưới thân ngày càng ướt, con ngươi hẹp dài đen nhánh của Thái Anh vốn luôn dõi theo tự nhiên nhận ra tiểu dâʍ hoa huyệt biến hóa.
"Nghe thấy tiếng của tôi liền ướt nhanh như vậy?" Thái Anh tháo mắt kính xuống lộ ra cặp mắt sắc bén.
Lệ Sa quả thực không dám nhìn cô nữa. Thân thể nàng vốn dĩ mẫn cảm lại bị cô vừa cắm vừa số, bên tai lại nghe thanh âm trầm thấp quyến rũ của cô, chỉ sợ bây giờ dưới thân đã sớm dâʍ thủy tràn lan rồi