Điền Chính Quốc ôm bụng toát mồ hôi lạnh, không ngờ lớn thế này rồi lần đầu tiên phát bệnh bao tử lại nghiêm trọng như thế.
Muốn bò dậy cũng thấy khó khăn.
Cậu tập trung nghe ngóng phòng bên cạnh, bên đó vẫn lặng ngắt như tờ, liền đưa tay gõ gõ vào vách tường.
Đây là chuyện cậu vẫn thường làm lúc nhỏ.
Lúc đó Kim Thái Hanh ngủ không được ngon, chú Phú tìm thầy bốc thuốc Đông Y cho anh dưỡng lại cơ thể suốt một năm. Điền Chính Quốc cứ rỗi rãi là lại thích gõ cộc cộc xem xem anh mình ngủ chưa.
Ban đầu, lúc còn thức Kim Thái Hanh sẽ phản ứng lại.
Về sau ngừng thuốc, Điền Chính Quốc rảnh tay vẫn hay gõ.
Chắc Kim Thái Hanh thấy cậu phiền quá nên sau này thức hay ngủ đều không thèm trả lời cậu.
Nhưng Điền Chính Quốc không ngờ lần này lại có hồi âm, ba lần, không rõ lắm.
Kim Thái Hanh về rồi, giờ này vẫn chưa ngủ.
Điền Chính Quốc lại gõ mấy cái.
Lúc cửa phòng bị đẩy từ bên ngoài ngoài, Điền Chính Quốc đang cuộn người trong chăn, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại hỏi: "Anh?"
Đèn trong phòng sáng lên.
Kim Thái Hanh mang theo hơi lạnh bước vào, vẫn còn mặc đồ khi ra ngoài, vừa vào là hỏi: "Nửa đêm còn chưa chịu ngủ, gõ gì đấy?"
Điền Chính Quốc quan sát anh rồi hỏi: "Anh mới về hả?"
"Ừ." Kim Thái Hanh vừa trả lời vừa bước đến gần, cởi áo khoác ra rồi nói: "Lúc tối anh theo chú Điền đưa một vị khách đến khu tây xem vật liệu. Đối phương đang gấp nên chú Điền bảo anh đi hỗ trợ."
Điền Chính Quốc lau những hạt mồ hôi mịn trên trán vào chăn, ngửa đầu nói nhỏ: "Chuyện đó chẳng thà gọi em đi, giờ anh hết tiết tự học cũng là mười một giờ rồi, làm gì có thời gian?"
Tuy hiện tại Điền Chính Quốc cũng theo Điền Bách Tòng ra ngoài làm việc, bản thân cậu cũng lục tục ra mắt các tác phẩm của mình. Nhưng về mặt sự nghiệp, trọng điểm của cậu luôn đặt ở cốt lõi điêu khắc.
Chuyện đối ngoại, chẳng hạn như tiếp khách, chuyện thiên về giao thiệp nhiều hơn như thế này thì cơ bản đều do Kim Thái Hanh gánh.
Điền Chính Quốc biết tuy trước đây Điền Bách Tòng không yêu cầu Kim Thái Hanh học kỹ thuật điêu khắc của nhà họ Điền, nhưng trên phương diện kinh doanh, mấy năm nay bố cậu luôn rất coi trọng anh.
Thậm chí Điền Chính Quốc còn nghĩ, nếu bây giờ không phải Kim Thái Hanh đang học cấp ba, nếu không phải biết Kim Thái Hanh tuyệt đối sẽ không thật sự nhúng tay vào quyền kinh doanh của nhà họ Điền thì không chừng bố mình đã đi làm ông chủ giấu mặt rồi.
"Không ảnh hưởng gì đâu." Kim Thái Hanh nói rồi mới thấy rõ sắc mặt Điền Chính Quốc. Khuôn mặt bình tĩnh bỗng biến sắc, anh nhíu mày cúi xuống, "Em sao thế?"
"Đau bao tử." Điền Chính Quốc thật thà khai báo: "Lúc chiều đi ăn đồ cay với Trương Gia Duệ. Anh, em nhớ thuốc giảm đau lúc Điền Hạo đau bụng lần trước còn để bên chỗ anh. Anh tìm giúp em với."
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Taekook || Chuyển ver ] Nhà có bé ngoan
FanficKiếp trước Điền Chính Quốc cắt đứt quan hệ với gia đình đi xa tha hương, bị phản bội, bị người ta giẫm dưới chân mặc sức sỉ nhục, chết rồi lại trôi dạt chốn lạ, linh hồn không thể về lại cố hương. Thật không ngờ một sáng tỉnh mộng lại trùng sinh...