9.

132 24 2
                                    

Trương Chiêu dần dần mở mắt trong ánh sáng trắng toát của phòng bệnh. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc khiến gã cảm thấy nghèn nghẹn. Đầu gã vẫn ong ong, cơ thể rã rời và bất động. Gã cố nhúc nhích nhưng ngay lập tức phải dừng lại vì đau nhói. Cảnh tượng tai nạn vẫn còn lờ mờ trong tâm trí, nhưng điều gã nhớ rõ nhất là mùi hương... không phải mùi thảo dược dịu nhẹ của Vĩnh Phúc mà là một mùi khói thuốc gay gắt.

Gã nhăn mặt, tự hỏi tại sao mùi đó lại khiến gã khó chịu đến vậy. Gã đã nghĩ mình được cứu bởi Vĩnh Phúc, nhưng thứ mùi đó chẳng giống chút nào. Nó hăng nồng, như thể ngấm sâu vào áo quần người vừa bế gã lên. Càng nghĩ, gã càng bực bội. 

"Không thể là Vĩnh Khang, không bao giờ có thể là nó" 

Gã lẩm bẩm, nhưng cảm giác khó chịu vẫn đeo bám.

Khi gã còn đang mơ màng suy nghĩ, cánh cửa phòng bệnh mở ra. Trịnh Vĩnh Khang bước vào, tay xách một túi đồ, vẻ mặt bối rối xen lẫn lo lắng. Vĩnh Khang đặt túi lên bàn và đi tới bên giường gã, nhìn xuống với ánh mắt đầy quan tâm.

"Anh tỉnh rồi, Chiêu ca"

Vĩnh Khang hỏi, giọng trầm nhưng rõ ràng sự hoang mang. Nhưng Trương Chiêu thấy mắt em đỏ nhòe, môi rách tươm đầy máu. Nhưng gã không quan tâm, chuyện đó là của Vĩnh Khang, sở dĩ không muốn đặt vào mắt.

Trương Chiêu quay đầu, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua Vĩnh Khang. 

"Tao không nhớ gọi em đến"

Gã đáp, âm điệu đầy khó chịu. Mỗi khi đối diện với em, gã không thể kiềm chế được cảm giác ghét bỏ, như thể tất cả những gì khó chịu nhất đều gắn liền với con người này.

"Đúng thật là không gọi, nhưng em là người đưa anh đến, thế thì đương nhiên có mặt ở đây rồi, Chiêu ca"

Vĩnh Khang trả lời nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt của em không giấu được sự tổn thương khi nghe lời của Trương Chiêu. Gã lặng thinh, mắt khẽ nheo lại. 

"Mùi thuốc lá trên người em...có thể thu lại không?" 

Gã hỏi, giọng nặng nề, như thể gã đang cố tìm một cách để không tin vào điều đó. Gã biết, mùi hương này là đã ngửi thấy. Đã ngửi thấy cái gay gắt khi cắn lên nơi tuyến thể đêm hôm qua, đã ngửi thấy khi em khóc òa trong vòng tay gã, hay là nhạt hơn trước khi mắt gã nhắm lại vì cơn đau.

Vĩnh Khang khựng lại, hơi bất ngờ trước câu hỏi. 

"Đây là em hút thuốc nên còn vương mùi, không phải từ em, Chiêu ca"

Em chỉ tay mình lên miếng dán ngăn mùi.

"Vậy ra em là người cứu tao?"

Trương Chiêu cắt ngang, mắt hắn lóe lên một chút gì đó thất vọng. 

"Vậy mà tao cứ nghĩ..."

Lời nói của gã sắc như dao, khiến Vĩnh Khang đứng đó, bàng hoàng trong giây lát. Em mím môi, cúi đầu xuống để che đi nỗi thất vọng và đau đớn trong ánh mắt.

"Không cần nói nữa Chiêu ca. Em biết anh định nói gì"

Vĩnh Khang cắt ngang, giọng em run nhẹ. 

"Nhưng thật sự em không thể để anh chết ở đó được."

Căn phòng bệnh trở nên nặng nề, bầu không khí lạnh lẽo bao trùm lấy cả hai. Trương Chiêu quay mặt đi, không muốn nhìn thấy Vĩnh Khang nữa. Trong lòng gã, có gì đó não nề kinh khủng, bao vây khắp trái tim gã nhưng đâu đó, một phần nhỏ trong gã cảm thấy có chút mâu thuẫn, và gã cố gắng đè nén cảm giác đó.

Vĩnh Khang không nói thêm lời nào nữa. Em đặt trái táo đã gọt sạch vỏ lên bàn, lặng lẽ bước ra khỏi phòng, để lại Trương Chiêu với những suy nghĩ lộn xộn và ánh đèn mờ nhạt. Mùi khói thuốc vẫn còn đọng lại trong không khí, như một dấu ấn không thể xóa nhòa.

Trương Chiêu không biết, môi Vĩnh Khang bật máu không phải do tàn thuốc, Trương Chiêu không biết, pheromone alpha khác bâu khắp người em không phải từ Vương Sâm Húc, không phải Vạn Thuận Trị, càng chẳng phải là từ Tạ Mạnh Huân.

Thứ hương thơm bắp non ấy nhẹ nhàng, và sau này sẽ khiến mọi thứ tựa trong tay gã tuột mất.

Cũng bởi, môi Trịnh Vĩnh Khang không bật máu vì gã, sở dĩ đêm hôm đó cả hai thật sự chưa hôn, chưa từng hôn. Môi Vĩnh Khang không bật máu vì điếu thuốc em hút, tàn thuốc rơi vào tay, không phải môi dưới. 

Môi Trịnh Vĩnh Khang có máu là vì hôn, hôn một người có pheromone mùi bắp non. Nhẹ nhàng, chàng nâng niu em như cành liễu mỏng manh. Chàng yêu em, chàng âu yếm, chàng hôn em cuồng nhiệt.

Nhưng em không thích chàng, em đẩy người ra, và vì thế môi em đầy máu.

-còn

[ZZKK] Bạch nguyệt quang.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ