Quà valentine

1.7K 190 37
                                        

Cứ vào mỗi dịp hè, Trần Nghiêm Vũ sẽ được bố mẹ chở về quê và ở lại cùng với ông của mình. Dù đã là đứa trẻ 14 tuổi sinh ra ở thành thị, nhưng Trần Nghiêm Vũ lại có niềm yêu thích to lớn dành cuộc sống ở thôn quê này. Thằng bé nói, sống cùng với ông thoải mái hơn nhiều, cảm giác hít thở không khí dưới đây vừa dễ chịu lại còn sảng khoái. Sau này lớn lên, khi đi làm có tiền rồi, cậu nhất định sẽ mua một căn nhà ở đây, sau đó cưới vợ sinh con tận hưởng cuộc sống yên bình.

Hôm nay vẫn như mọi ngày, Trần Nghiêm Vũ sau khi chơi đùa với mấy đứa nhỏ đồng trang lứa trong xóm thì cậu quay trở về nhà, ông của cậu liền bảo cậu mau đi tắm, thay đồ sạch sẽ rồi ra ăn cơm.

Trần Nghiêm Vũ không vội tắm ngay, cậu ở trong phòng lục lọi trong tủ kiếm gì đó. Hì hục cả buổi, cuối cùng cậu lôi từ bên trong ra một chiếc hộp bằng gỗ, kích cỡ cũng kha khá lớn.

Đây rồi, cái mà cậu đã vô tình nhìn thấy vào mấy ngày trước, chính mắt cậu đã nhìn thấy ông của mình rươm rớm nước mắt khi nhìn những đồ vật bên trong.

Trẻ con mà, bản tính tò mò luôn hiện hữu, Trần Nghiêm Vũ nhân lúc ông của mình còn đang tất bật trong bếp, cậu mở nắp hộp ra, bất ngờ khi thấy bên trong là một cặp nhẫn và một vài bức ảnh đã ngã sang vàng.

Tuy bức ảnh đã rất cũ, màu cũng chỉ là trắng đen và ngã sang vàng một chút, nhưng không khó để có thể nhận ra được, hai người trong bức ảnh, lại có vẻ ngoài vô cùng đẹp, đẹp đến mức Trần Nghiêm Vũ tưởng như đây chính là thần tiên.

Nhưng cái cậu không hiểu chính là, trong đây rõ ràng là hai người con trai, nhưng tại sao họ lại nắm tay nhau, rõ ràng là miệng họ đang cười, nhưng tại sao cậu lại thấy được mờ mờ giọt nước mắt trên má họ.

Hai người này là ai?

Họ có mối quan hệ gì với ông của cậu?

Tại sao ông lại khóc khi nhìn thấy những đồ vật này?

Vô vàng trong hỏi được đặt ra trong đầu đứa trẻ, thật sự nếu cậu không có được đáp án cho những câu hỏi của mình, chắc cậu sẽ không ngủ được mất.

Được rồi, cậu phải hỏi ông của mình mới được.

" Vũ, xong chưa con, ra ăn cơm này "

" Dạ " Trần Nghiêm Vũ bỏ hết đồ vào trong hộp, sau đó trực tiếp xách ra ngoài, cậu đã quyết tâm là hỏi cho bằng được ông của mình rồi mà.

Bàn thức ăn nóng thổi thơm phức, dù chỉ là những món đơn giản, nhưng đối với Trần Nghiêm Vũ, đồ ăn mà do chính tay ông của cậu nấu nó còn hơn cao lương mỹ vị, hơn hẳn những món ăn trên Sài Gòn mà cậu hay được bố mẹ dẫn đi ăn ở nhà hàng.

" Con...lấy cái đó ở đâu đấy? "

" Trong phòng ông ạ. Ông ơi con xin lỗi vì đã tự tiện lấy đồ trong phòng ông, con cũng xin lỗi vì buổi tối đã lén nhìn trộm ông dù chỉ là vô tình. Nhưng con cảm thấy khó chịu, vì con đã thấy ông khóc khi ông nhìn thấy những món đồ trong chiếc hộp này. Ông có thể cho con biết, hay người trong bức ảnh là ai không ạ? "

Ông Trần im lặng vài giây, ông nhìn chiếc hộp trên bàn rồi lại nhìn sang đức nhỏ đang bày ra rõ sự tò mò trong ánh mắt. Ông thở dài, phải công nhận là đứa trẻ này có nét rất giống người ấy, giống đến mức, nhiều lúc ông còn lầm tưởng bản thân đã gặp lại người ấy khi còn trẻ.

[ATSH] CHUNG CƯ CỦA CÁC ÔNG BÔNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ