PN. Từ bỏ hay tiếp tục (4)

777 123 17
                                        

Nguyễn Hiền Mai khi nhận được cú điện thoại của Trương Vũ Hạo vào giữa đêm, trong lòng không tránh nổi khấp khỏi mừng thầm. Trương Vũ Hạo trước giờ đối với cô dù dịu dàng yêu chiều, cũng vẫn luôn kiên quyết giữ lấy một thái độ mực thước nhất định. Gã chính xác chẳng bao giờ gọi cho cô quá muộn, cũng không quá sớm. Cách cư xử đó quả thực không hề giống một cặp tình nhân, đừng nói là vợ chồng chưa cưới. Nguyễn Hiền Mai dù rất phiền lòng, cũng đã một hai lần nhỏ giọng đề cập, nhưng đều bị Trương Vũ Hạo gạt đi với lý do không muốn quấy quả làm phiền cô những lúc cô đang ngủ.

Cho nên, khi vừa thấy số của Trương Vũ Hạo gọi đến lúc gần 1 giờ sáng, Nguyễn Hiền Mai dù bị đánh thức khỏi giấc ngủ, cũng quả thực không giấu nổi vui mừng mà lập tức chộp lấy điện thoại kề lên tai. Chất giọng nhỏ nhẹ như nước gọi tên người kia vô vàn trìu mến.

"Vũ Hạo, em đây..."

"Hiền Mai, chưa ngủ sao?"

"Em vẫn chưa. Sao đột nhiên anh gọi điện cho em muộn vậy?"

Nguyễn Hiền Mai khi hỏi câu này, trong lòng vô cùng mong chờ đối phương nói một câu "vì anh nhớ em". Nhưng những gì người kia thực sự thốt ra lại khiến lòng dạ cô dâng lên một nỗi lo sợ hoang mang rất đỗi quen thuộc, cảm giác này cô đã nhiều lần trải qua trong suốt 1 năm đằng đẵng.

"Hiền Mai, anh muốn hỏi em một chuyện. "

" Em...thật sự yêu tôi sao? "

Nguyễn Hiền Mai ngẩn người, nhưng ngay lập tức, cô đã đáp lời của gã mà chẳng cần suy nghĩ : " Vâng, em yêu anh, thật lòng yêu anh "

Nguyễn Hiền Mai luôn ghi dấu như in ánh mắt người đó nhìn cô trong khoảnh khắc đầu tiên chạm mặt. Là chút ngỡ ngàng xen lẫn tán thưởng, lại ngập tràn mê luyến đắm đuối như một kẻ tình si.

Cô thừa biết chuyện của gã và người kia, là Bùi Anh Tú, biết gã yêu anh ta nhiều như thế nào, biết những chuyện gã làm, những việc gã đã hy sinh, tất cả đều là vì người đàn ông ấy.

Ngay khoảnh khắc cô biết được người đàn ông kia từ chối gã và có gia đình nhỏ của riêng mình, từ một người đã chấp nhận từ bỏ, một tia hy vọng đã len lỏi lại trong trái tim nhỏ bé của cô.

Nguyễn Hiền Mai không muốn bản thân bỏ lỡ hay tiếc nuối lần nào nữa, ngay khi biết tin Trương Vũ Hạo quay về nước, cô đã không ngần ngại quỳ xuống khóc lóc cầu xin ba mình lập hôn ước với gã, nói với ba cả đời này cô chỉ lấy mỗi mình gã mà thôi.

Nhưng cô biết rõ, đôi mắt Trương Vũ Hạo hướng tới vốn không thuộc về cô. Dù cho gã đã chẳng còn tình cảm gì với Bùi Anh Tú đi chăng nữa, người tiếp theo mà gã yêu, vẫn không phải là cô. Nhưng vì gia đình, vì sự nghiệp, vì bị ép buộc, hôn lễ này vẫn phải diễn ra.

Nỗi đau đớn dằn vặt của một kẻ dối trá và lợi dụng vẫn luôn ám ảnh cô từ những ngày đầu gã đặt chân trở về Pháp. Thế nhưng, mỗi lần được Trương Vũ Hạo ôm ghì trong lồng ngực rộng lớn ấm sực, cô dường như chẳng thể căn dặn bản thân bất cứ điều gì ngoài thời gian có thể thay đổi mọi thứ.

Đúng vậy, cô tin rằng thời gian sẽ chứng minh cho gã thấy rằng cô yêu gã nhiều như thế nào. Dù đánh mất bao nhiêu tự trọng, Nguyễn Hiền Mai cũng không đành lòng buông tay Trương Vũ Hạo - mối tình đầu kể từ năm 18 tuổi của cô, người đàn ông đã chiếm trọn cả trái tim cô kể từ lần đầu tiên gặp gỡ.

[ATSH] CHUNG CƯ CỦA CÁC ÔNG BÔNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ