Mấy ngày nay, thái độ của đồng chí Khiêm Nhân đối với Jinyoung đã chuyển biến ba trăm sáu mươi độ.
Đầu tiên là biểu hiện vào ban ngày, đồng chí Khiêm Nhân chủ động xin đi giết giặc, xung phong nhận việc gánh vác các nhiệm vụ lớn nhỏ mà Jinyoung giao cho.
Jinyoung nói thế nào cũng không được, chỉ có thể âm thầm thở dài trong lòng.
Vì sao chứ? Bởi vì cậu làm việc ở quán mỹ thuật tạo hình cách bệnh viện quá gần sao, mỗi ngày Jinyoung đi bộ trên một con đường nhỏ cũng chỉ mất mười phút mà thôi.
Nhưng hiện tại thì sao, Khiêm Nhân còn lái xe đưa cậu đi đường vòng cho nó xa hơn, còn nữa đèn đỏ, kẹt xe, tốt thôi, vốn chỉ mất mười phút giờ đã kéo dài đến hơn bốn mươi phút rồi.
Hơn nữa Khiêm Nhân luôn bị bao vây bởi tâm trạng chột dạ, cứ nhìn đến Jinyoung lại nghĩ tới khuôn mặt lạnh lùng âm u của Mark, cho nên thường xuyên căng thẳng đến mức coi chân ga thành chân phanh mà giẫm, vì thế hệ số nguy hiểm lập tức tăng vọt, hấp dẫn không ít cảnh sát giao thông như hổ như báo trên đường cao tốc.
Trùng hợp là gần đây cảnh sát tăng cường kiểm tra người lái xe có phải là đang lái xe sau khi uống rượu hay không, thà rằng giết nhầm còn hơn bỏ sót mà, vì thế, bị phạt tiền, bị mời xuống xe nói chuyện, bị kiểm tra nồng độ cồn.
Trên xe, Jinyoung nhìn thời gian cứ trôi qua từng chút một, trơ mắt thấy mình đã đi làm muộn mất rồi, Jinyoung có nỗi khổ nói không nên lời, trong lòng bây giờ thực là đau đớn kịch liệt.
Ban đầu, Jinyoung nghĩ, chỉ cần chống đỡ qua một đoạn đường là được rồi, quên đi, nhịn một chút vậy, người ta tốt xấu gì cũng có ý tốt mà.
Sau đó cậu mới biết được, phiền toái chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
Jinyoung đến quán mỹ thuật tạo hình, vào phòng thay quần áo của nhân viên, thình lình lại thấy Khiêm Nhân đang ở trong quán mỹ thuật tạo hình, nhất thời cả người bạn Jin của chúng ta đều bị rung động.
Tuyệt đối không phải Jinyoung khinh bỉ văn hóa rèn luyện hàng ngày của Khiêm Nhân, cậu thật sự rất bất ngờ khi thấy một người đàn ông cả ngày chỉ biết chém biết giết bỗng nhiên lại đi ngâm mình ở một nơi như quán mỹ thuật tạo hình mà thưởng thức nghệ thuật, nhưng ngắm những bức tranh này làm sao có thể dùng vẻ mặt đó chứ.
Có lẽ có người muốn hỏi, cùng là người hiểu được bạo lực, Mark và Jackson thì có tư tưởng về nghệ thuật như thế nào?
Quả thật, thuộc hạ đã thế rồi, người đứng ở vị trí tối cao như Mark càng khẳng định được là không phải một con chim tốt. Tuy nhiên, Thượng Đế chính là không công bằng như vậy đó, dám thiên vị cho Mark bẩy phần hơn, cho anh ấy một vẻ bề ngoài có thể lừa đảo. Mark mỗi khi đứng nhìn các tác phẩm nghệ thuật, những người xung quanh cơ bản là đều không đi nhìn các tác phẩm nghệ thuật nữa mà lại đi nhìn anh.
Về phần Khiêm Nhân thì sao, bề ngoài của anh ta có vẻ phù hợp với Bambam thiếu gia của chúng ta, là chàng trai thời đại chỉ có thẩm mỹ ngắm người khác mà thôi.
– Về cơ bản, mọi thứ đều có thể phù hợp thẩm mỹ của Bambam , chúng ta tốt nhất không nên ôm hy vọng gì với người này.
Bambam của chúng ta từ trước đến nay luôn coi trọng đàn ông có thân hình đẹp, chẳng hạn như khi cậu ấy học tiểu học, trong làng có một anh tên là Khẩu Trương, cơ thể kia, đường cong kia, lại còn cầm một đao chặt củi sắc bén nữa chứ, quả thực khí thế ngất trời, có đủ tiêu chuẩn hoàn mỹ của một người đàn ông, hình dung bằng một câu trong tiểu thuyết võ hiệp thì chính là:'Một đại hán đỉnh thiên lập địa!', anh chàng đó rất nhanh đã khiến cho ham muốn của Bambam nảy mầm, mỗi ngày cậu ấy đều chạy tới chống cằm, nhìn tư thái của thần tượng. [cho nên nói, Jackson phải có thủ đoạn rất cao mới có thể giữ được Bambam , bởi vì Jackson tiên sinh của chúng ta hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn về đàn ông của Bambam : Cường tráng! Man! Mạnh mẽ......]
Mà Khiêm Nhân của chúng ta thì sao, đã vượt xa tiêu chuẩn rồi.
Một Khiêm Nhân như vậy bỗng nhiên lại đến với con đường nghệ thuật này, hiệu quả vẫn là thực mất hồn.
Tuy nhiên, người tới là khách, vẫn không thể để anh ta đứng ở cửa được. Tuy rằng bề ngoài của Khiêm Nhân có hơi thô một chút, nhưng số tiền bao lớn lại khiến người ta vui mừng, không nói hai lời đã thành khách VIP, thành khách tôn quý, quang minh chính đại cả ngày quanh quẩn bên cạnh Jinyoung.
Bị một người đàn ông cả ngày đi theo như thế, Jinyoung rốt cục nhịn không được rồi.
"Doãn tiên sinh, anh rốt cuộc có chuyện gì?"
Khiêm Nhân hàm súc cười, "Gần đây tôi...... Đối với nghệ thuật của Châu Âu cảm thấy hứng thú...... Muốn cùng cậu chia sẻ trao đổi một chút......"
"......"
Jinyoung phải dùng sức lực rất lớn mới có thể khắc chế được biểu tình run rẩy trên mặt, tận lực lấy một vẻ mặt bình thường đối mặt với anh ta. Quán trưởng nói, vị Doãn tiên sinh này vừa ra tay đã vung ra một số tiền rất lớn, không thể chậm trễ......
Vì thế, hai người bắt đầu thưởng thức nghệ thuật.
Khiêm Nhân thực nhiệt tình, Jinyoung thực đau đầu.
Quá trình cụ thể gần như chỉ có mấy câu đối thoại thế này –
"Ha ha ha! Jinyoung ! Bức tranh này tôi biết! Đây là tác phẩm [The Starry Night] của danh họa người Hà Lan! Van có tính sáng tạo rất cao!" [1]
"Không phải...... Tranh này không phải vẽ bầu trời, là bí đỏ ......"
"......"
"Hơn nữa, bảo tàng nghệ thuật hiện đại ở New York mới có tác phẩm nổi tiếng [The Starry Night] này được, chúng ta ở đây làm sao có thể có được nhỉ......"
"......" Khiêm Nhân vuốt cằm tâm trạng thâm trầm:"Cảm ơn cậu đã nhắc nhở, tôi nhớ ra rồi, đây chính là trường phái ấn tượng trong truyền thuyết!"
"Không phải...... Đây rõ ràng chính là trường phái hiện thực bình thường mà......"
"......"
Các bạn, không cần cười, vui lòng không cần cười nhạo, thân là một kẻ thất học về nghệ thuật, đã cố gắng lắng nghe mấy thứ về nghệ thuật như vịt nghe sấm thế này đã là rất kiên nhẫn rồi......
Khiêm Nhân lập tức mất bò mới lo làm chuồng, tích cực ca ngợi:"Jinyoung , cậu thật sự là bác học đa tài!"
"......"
Jinyoung ho một tiếng, xấu hổ nói với anh:"Đó không phải là bác học, đây là thưởng thức cơ bản mà......"
Khiêm Nhân:"......"
Ngày đầu tiên đồng chí Khiêm Nhân đến với con đường văn nghệ cứ như vậy mà thất bại, Jinyoung ở trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, khi anh ta rời đi còn dựa trên tinh thần chức nghiệp vội vàng nói 'Hoan nghênh lần sau lại đến'.
Vì thế, ngày hôm sau, anh ta quả nhiên lại đến!
Jinyoung trừng lớn ánh mắt nhìn thân ảnh Doãn Khiêm Nhân lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mình, trong lòng lại đổ mồ hôi......
Bạn à, hôm qua tôi nói với anh là hoan nghênh lần sau lại đến chỉ là nói có lệ thôi mà......
Cũng không biết là anh ta thật sự không thấy hay là cố tình không thấy, dù sao anh ta vẫn quyết tâm cùng cậu nói chuyện về văn nghệ.
Được rồi, nói thì nói đi, dựa vào sự kiên nhân của Jinyoung thì cũng không phải là vẫn đề lớn gì, nhưng thật sự không nghĩ tới vài ngày sau đó, một vẫn đề khác lại đến.
Công việc của Jinyoung chính là giống ngành dịch vụ, khách hàng là quan trọng nhất, hơn nữa cách thưởng thức nghệ thuật từ trước tới nay luôn theo ý kiến cá nhân, có ý kiến bất đồng tuyệt đối là chuyện bình thường thôi, gặp được người cùng sở thích mà tranh luận thì quả thực là điều thú vị trong cuộc đời.
Nhưng trong mắt Khiêm Nhân thì chuyện đó lại không phải như vậy.
Có lầm hay không? Con mẹ nó, các ngươi chán sống rồi sao?! Người của TUAN thiếu nhà chúng ta tự mình đến giảng giải cho các ngươi mà các ngươi còn dám có ý kiến?! Điều này chẳng phải là không đem TUAN gia nhà chúng ta để vào mắt sao?! Các ngươi nghe rõ chưa!!!
......
Lực nhẫn nại của Jinyoung rốt cục đã đến cực hạn.
Một phen kéo áo Khiêm Nhân đi ra ngoài.
"Anh –"
Vừa định giáo huấn anh ta, lại thấy Khiêm Nhân lộ ra bộ mặt khổ sở, Jinyoung lập tức lại mềm lòng.
Khiêm Nhân vì mình kêu oan:"Tôi đã thực cố gắng rồi, tuần này đã đến chỗ nhị thiếu gia mượn hơn một trăm quyển sách về nghệ thuật, đêm nào cũng mang ra ngâm nga ......"
"......"
Jinyoung nghĩ, người của TUAN gia có phải đều là...... Thần kỳ như vậy không? Trước kia cậu thấy Bambam mỗi ngày đều lấy danh ngôn của Mao chủ tịch từ trong túi ra ngâm nga một chút, Jinyoung đã cảm thấy thực thần kỳ rồi, không nghĩ tới còn có người so với Bambam càng thần kỳ hơn.
"Mấy ngày nay anh đến đây...... Làm gì vậy?"
"Vì muốn cùng cậu nói chuyện phiếm thôi." Cậu cảm thấy anh ta thần kỳ, anh ta còn cảm thấy cậu càng thần kỳ hơn. Một cậu bé sống ở thế kỷ hai mươi mốt, tại sao lại không có chút ham muốn nào trong thế kỷ mới chứ, rất giống người xuyên qua từ thời Trung Cổ đến, nói chuyện với một chàng trai như thế này thật sự là khổ chết anh rồi......
"......"
Jinyoung rốt cuộc không ngu ngốc, ngay lập tức đổi đề tài:"Anh có việc tìm tôi sao? Nếu có thì cứ trực tiếp nói với tôi đi." Không cần lại tiếp tục đi xúc phạm đến nghệ thuật ......
Khiêm Nhân lập tức khóc ròng.
Anh không còn biện pháp nào nữa mới đến tìm cậu , trước đó anh đã đi tìm Jackson và Thiệu Kì Hiên, không nghĩ tới, hai người kia chưa từng trên một mặt trận thống nhất ý kiến, vậy mà bây giờ cả hai lại không thèm đếm xỉa đến anh.
Việc tư của Mark , bo bo giữ mình, mới là thượng sách.
Khiêm Nhân lôi kéo tay của Jinyoung .
" Jinyoung , tôi biết sai lầm rồi...... Cậu có thể tha thứ cho tôi không? Có thể giúp tôi nói với TUAN thiếu vài câu được không......"
"...... Anh ấy làm gì anh thế?"
"Anh ấy muốn tôi đi cải tạo lao động, còn muốn tôi ở trên cái đảo hoang kia học tất cả những chương trình học về văn nghệ mà cậu đã từng học......"
"......"
Khiêm Nhân thành thực khóc rống sám hối:"Cải tạo lao động còn chưa tính, nhưng là anh ấy muốn một người học sửa chữa vũ khí như tôi đi tu luyện văn nghệ, tôi thật sự bị rào cản tâm lý rất lớn a......"
[1] Bức tranh nổi tiếng Đêm Đầy Sao (The Starry Night) của danh họa người Hà Lan Vincent van Gogh. The Starry Night có kích thước 73×92 cm, được vẽ theo trường phái hậu ấn tượng (post-impressionism). Van Gogh vẽ bức tranh này vào năm 1889, tại một vùng thuộc miền nam nước Pháp. Bầu trời đêm đầy sao trở lên sống động hơn với những nét vẽ hình vặn xoắn. Mặc dù van Gogh hay vẽ cảnh thực nhưng các nhà nghiên cứu vẫn chưa xác định được chính xác các chòm sao hoặc hành tinh được vẽ trong bức tranh Starry Night.
