Thời gian thấm thoát trôi đi, một trận tuyết lặng lẽ rơi trắng đêm, báo hiệu mùa đông đã tới.
Trời chuyển lạnh, nhưng vì đã có tình cảm, thế giới của hai người vẫn cảm thấy ấm áp.
Mark thỉnh thoảng lại đưa Jinyoung tham gia vào những cuộc gặp gỡ mang tính chất cá nhân, đưa cậu đi theo bên cạnh, không rời cậu nửa bước, dù cậu có rời xa anh một chút, cũng luôn trong tầm mắt của anh.
Những cuộc gặp gỡ như vậy thường không có quá nhiều người, dù mối quan hệ công tư rất cơ mật, cũng không có quá nhiều quy tắc, địa điểm tụ họp cũng thường chọn cố định ở một khuôn viên vườn hoa của một nhà nào đó, vì vậy, ban đầu Jinyoung còn cảm thấy hơi e ngại, nhưng cuối cùng thì không còn thấy sợ sệt gì nữa.
Mark bề ngoài vẫn tỏ ra uể oải, nhưng những người thân thiết với anh đều hiểu rõ tâm trạng thực sự trong lòng anh.Ví dụ như....
Đường Thần Duệ của Đường Thịnh tựa người vào sofa chăm chú điều khiển dòng đồ thị trên màn hình máy tính xách tay, liếc mắt nhìn về phía Mark đang đứng trước mặt, Đường Thần Duệ cũng không buồn ngước mắt lên, kiên quyết nói :
" Việc công miễn bàn. "
Mark xoa xoa cằm, cau mày hỏi : " Dù sao cũng cho tôi biết một lý do chứ? "
Đường Thần Duệ ung dung nói :" Trong hai tình huống dưới đây, tôi sẽ không bàn công việc với cậu. Thứ nhất, khi tâm trạng của cậu cực kỳ phiền não. Thứ hai, khi tâm trạng của cậu cực kỳ hưng phấn. "
" Sau đó thì sao? "
" Sau đó, khi tâm trạng của cậu không vui, cậu đặc biệt thích thôn tính người khác ; khi tâm trạng hưng phấn, cậu càng đặc biệt thích thôn tính người khác hơn. Rất rõ ràng, tâm trạng của cậu ngày hôm nay vô cùng không thích hợp để hai chúng ta bàn việc công. "
Mark làm một động tác khoa trương, rất hưng phấn : " Anh lại còn nghiên cứu cả vấn đề này nữa cơ ah?"
" À ! "
Đường Thần Duệ gật gật đầu, nói một cách thẳng thắn :
" Cậu biết là chúng ta đang kinh doanh ngành nghề vô cùng mạo hiểm, chỉ thích thôn tính người khác chứ không phải là bị người khác thôn tính mình. "
Mark vẩy vẩy tay, tỏ ý đã hiểu.
Đường Thần Duệ rời mắt khỏi màn hình, ngẩng đầu nhìn Mark , rồi lại hướng ánh mắt nhìn về phía Jinyoung đang đứng cách đó không xa, rồi mới chậm rãi nói :
" Vì thế, từ sau khi cậu kết hôn, tôi rất buồn đấy. Sau khi có được cậu bé Jinyoung kia rồi, tâm trạng của cậu nếu không đau khổ thì cũng đầy phấn khích, chẳng có lúc nào trong trạng thái bình thường cả, khiến tôi mỗi lần hợp tác với cậu, lại phải mất rất nhiều thời gian đi tìm hiểu về tình cảm của vợ chồng cậu lúc đó. "
Mark: " ....... "
Buổi chiều ngày hôm đó, Jinyoung vội vàng xin ông chủ cho nghỉ sớm, chỉ nói ở nhà có chuyện phải về ngay. Cậu nói rất nhanh khiến người ta lo lắng không hiểu đã xảy ra việc gì. Nhưng Jinyoung lại không ngăn được nụ cười trên môi, vậy là ông chủ cảm thấy yên tâm hơn.