Chương 12: Mầm mống cừu hận

2.1K 94 4
                                    

"Không tốt! Công tử, ở phía đông nam phát hiện ra động tĩnh khác thường! Có phải chúng ta nên phái binh đi điều tra không?" Tử Thanh đột nhiên kêu to một tiếng ở bên ngoài trướng, rồi vọt vào trong.

Liếc mắt một cái liền nhìn thấy Triều Cẩm y bào hỗn độn, đôi mắt sưng đỏ. Tử Thanh nén phẫn nộ, ôm quyền hướng Lăng Trọng: "Lăng tướng quân, thì ra người còn ở đây!"

"Ta đi nhìn xem sao rồi sẽ trở về!" Lăng Trọng giận dữ trừng mắt với Tử Thanh: "Tiểu tử, con đường sau này ngươi đi sẽ không dễ dàng đâu!"

Nhìn Lăng Trọng đi xa, Tử Thanh vội vàng tiến lên đỡ lấy Triều Cẩm đang run rẩy, lại thấy ở cổ nàng lộ ra vết hôn đỏ chói.

"Ngươi đi ra ngoài!"

Không nghĩ Triều Cẩm lại mở miệng thốt lên một câu như vậy, khiến Tử Thanh không khỏi ngạc nhiên.

"Cầu ngươi...đi ra ngoài, ta không muốn để ngươi nhìn thấy ta chật vật như thế..." Triều Cẩm cầu khẩn, hung hăng đẩy Tử Thanh, còn chính mình ngã ngồi dưới đất, ôm mặt khóc lớn.

"Thực xin lỗi...ta lại thất trách một lần nữa...." Tử Thanh phẫn hận lắc đầu, giận dữ đi ra khỏi đại trướng, đứng trước cửa, hung hăng đấm một quyền vào bức mành.

Lăng Trọng! Lúc này nhất định hắn đang ở giáo trường điểm binh! Hít sâu một hơi, Tử Thanh đi nhanh tới giáo trường, vô luận thế nào cũng muốn cho hắn nếm chịu chút cảnh cáo!

"Nếu ngươi còn đi tới, ta liền lập tức chết ở chỗ này!" Thanh âm lạnh lẽo gần như tuyệt vọng vang lên, tâm Tử Thanh bỗng nhiên cả kinh.

"Nhã Hề!"

Tử Thanh hoảng hốt đuổi tới nơi Nhã Hề hạ trại.

"Tướng quân đừng....đừng..." Trịnh Nguyên Hoán quỳ xuống đất cầu xin, nhưng cũng không dám tiến lên ngăn cản Lăng Trọng tới gần Nhã Hề.

"Bất quá là một linh nhân nữ tử, dù ngươi có chết thì bản tướng cũng sẽ không buông tha cho ngươi! Làm đi, ra tay đi, cắm thẳng cây trâm vào!" Hai mắt Lăng Trọng đỏ bừng: "Hôm nay ta bị tên tiểu tử kia làm hỏng hứng trí, ta cũng không tin mấy trò quỷ này!"

Vầng trăng tròn nhô lên cao, đôi con ngươi trong suốt kia, tuyệt vọng mà thê lãnh, không có lệ, chỉ có nụ cười bi thương.

"Tại sao nam tử trên thế gian này lại luôn làm thương tổn nữ tử như thế?"

"Nhã Hề cô nương! Đừng!" Tử Thanh liều lĩnh chạy vội qua, đưa tay bắt lấy cây trâm đột ngột đâm tới yết hầu, một trận đau đến rách tâm can từ trong lòng bàn tay kịch liệt lan tỏa.

Huyết tích nóng bỏng rơi trên cổ áo nàng, Tử Thanh chỉ lắc đầu, đau lòng nhìn nàng —

Nước mắt chảy xuống, Nhã Hề bi thương lắc đầu: "Ngươi tội gì..."

"Họ Yến kia! Ngươi đừng bức người quá đáng!" Nộ hỏa nén nhịn từ lâu trong lòng Lăng Trọng đột nhiên bùng nổ.

"Chính là ngươi khinh ngươi quá đáng!" Tử Thanh giang tay ôm lấy Nhã Hề bảo vệ trong ngực, tay kia vẫn gắt gao nắm chặt cây trâm cùng bàn tay mềm mại của nàng. Dòng máu nóng bỏng, chính là chân thật như vậy, từng giọt tích lạc, lạc vào trong chỗ sâu thẳm nơi đáy lòng thê lương cô tịch của nàng.

[BHTT - Edit hoàn] Phù Sinh Nhược Mộng - Lưu Diên Trường NgưngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ