Chap 33: Lỡ.....

1K 36 5
                                    

Lỡ rùi xõa luôn 2 chap cho thỏa nhớ nhung =))

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tình trạng im lặng cứ kéo dài suốt mấy phút, tôi có cảm giác như mình đang ngồi trên đống lửa vậy, cả khuôn mặt đỏ lên rần rần. 

Suốt 17 năm sống trên đời, từng gặp nhiều chuyện xấu hổ, nhưng chưa lần nào tôi lại xấu hổ như lần này, chỉ muốn chết quách đi cho xong chuyện, thật là không ra thể thống gì cả. 

Ai đời Park Hyomin tôi lại đi khóc lóc rên rỉ, nói nhớ cô ta, thích cô ta mới chết chứ, mà chung qui lại cũng chỉ tại tay So lùn cờ hó kia dám cả gan gài bẫy tôi. Hừ hừ, thù này ta quyết sẽ trả cho bằng được.

Đúng vào lúc tôi đang phân vân không biết có nên đứng dậy chạy một mạch đi không thì Jiyeon ở bên cạnh khẽ đằng hắng giọng nói:

Ư..hừm… thì ra tôi không biết là "người ta" lại thích tôi đến thế cơ đấy.

Cô ta cố tình nhấn mạnh chứ "người ta" khiến tôi tức đến trào cả máu, đúng là cái đồ bất lịch sự, đáng lí ra cô ta phải lặng im mà cho qua chứ, tôi cố nén giận quay ra nhìn cô ta cười giả lả nói:

Ha ha…cậu tin làm gì mấy lời trong cái máy ghi âm ấy, chỉ là tôi buột miệng nói bừa thôi mà.

Vậy sao?_ Jiyeon nhếch mép cười đôi mắt màu cà phê nhìn xoáy vào tôi, khiến tôi bối rối vội quay mặt sang hướng khác. Jiyeon nhìn biểu hiện trên gương mặt tôi, cười cười nói:

- Những lời nói này mùi mẫn quá, lại có cả tiếng khóc nữa, chắc là không phải buột miệng đâu nhỉ? Làm sao đây, hình như tôi có nghe thấy cậu bảo rất nhớ tôi thì phải, còn gì nữa nhỉ? À đúng rồi cậu còn nói thích tôi nữa chứ, phải không?

Jiyeon nói rồi nhếch mép cười ranh mãnh, khuôn mặt hắn áp sát mặt tôi, từng hơi thở ấm nóng của hắn phả vào cổ tôi. Bực mình, tôi lấy tay đẩy mạnh cô ta ra rồi đứng phắt dậy gắt lên:

Tôi đã nói là chỉ buột miệng thôi mà, nếu cậu không sao rồi thì tôi về đây, tôi còn phải đi học nữa chứ, tôi mà bị phạt là cậu cứ liệu hồn.

Tôi nói rồi vội vàng bỏ đi, nhưng chưa đi được bước nào tôi đã bị Jiyeon giật tay kéo lại, mất đà, tôi chới với rồi ngã uỳnh xuống giường.

Thật may là nơi tôi ngã xuống là cái giường chứ nếu không bây giờ tôi đã phải vào viện khoa chấn thương sọ não rồi. Tôi bực mình khẽ lừ mắt sang Jiyeon rồi lồm cồm bò dậy, nhưng cô ta đã nhanh tay giữ lấy hai bàn tay của tôi khiến tôi không dậy nổi, khuôn mặt thanh tú, đẹp như tạc của Jiyeon đối diện mặt tôi, rất gần. 

Trong phút chốc trái tim tôi khẽ thót lên, nhưng ngay lập tức tôi lấy lại bình tĩnh, trừng mắt lên nhìn rồi gằn giọng quát:

Có mau buông ra không hả, tôi gọi cảnh sát bắt cô bây giờ.

Im đi, bây giờ tôi là người quyết định. Sao hả, cậu có chống cự cũng vô ích._ Jiyeon, nhếch môi ranh mãnh nói.

[Fanfic][JiMin]Tôi Ghét Cô,Đồ Du CônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ