Chap 3: Bí mật của Thiên Yết

1.1K 56 0
                                    

Chap này ra sớm hơn dự kiến coi như là món quà cuối tuần cho mn nha! Vào truyện thôi!

~~~~~<~~~~~<~~~~~<~~~~~~<~~~~~

Bảo Bình bắt máy.

- Thiên Yết à, con đang ở đâu vậy? Mẹ đợi con nãy giờ.

Cái gì cơ? Sao lại là mẹ chứ? Chẳng lẽ Thiên Yết là con gái của hiệu trưởng sao? Cô gái lạnh lùng đó? Không thể nào!

- Thưa cô, em xin lỗi. Thiên Yết vừa làm rơi điện thoại trước phòng của em. Thấy cô gọi nên em bắt máy thay bạn ấy.

- Em có thấy Thiên Yết ở đâu không? Cô tìm em ấy nãy giờ.

- Cô...cô là mẹ Thiên Yết sao?

- À, đúng vậy. Bây giờ cô bận lắm, em tìm Thiên Yết giúp cô nhé!

- Dạ được!

Với lấy cái áo khoác, Bảo Bình vội chạy ra ngoài. Trời đổ mưa, những giọt mưa nặng nề rơi xuống, cứ ngỡ như giọt nước mắt của ai đó tuôn rơi...

Cái ngôi trường rộng lớn thế này biết tìm ở đâu đây? Tại sao mẹ Thiên Yết lại tìm cậu ấy? Cậu ấy bỏ đi đâu à? Chắc chắn có chuyện không hay xảy ra với Thiên Yết rồi.

-•-•-•-•-•-•-•-•-•-•-•-

Giữa sân trường, 1 cô gái ngồi trên băng ghế đá lạnh lẽo, hứng chịu trận mưa nặng nề trút xuống mà lòng vang lên từng tiếng nấc. Nước mưa và nước mắt làm khuôn mặt cô nhòa đi. Bao nhiêu đau đớn, khổ sở không thể kiềm trong lòng nữa rồi. Tại sao lại là cô? Tại sao không phải là người khác? Sống hạnh phúc khó đến vậy sao?

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên mái tóc tím của cô. Là Bảo Bình.

- Ngồi ở đây lạnh lắm! Cậu theo tớ vào trong đi!

-...

- Tớ biết cậu vừa xảy ra chuyện với mẹ cậu nhưng ngồi ở đây mãi sẽ bị cảm lạnh đó!

Cô gái ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe vì khóc nhiều. Bảo Bình dẫn cô vào 1 quán cà phê gần trường.

Cầm trong tay li latte nóng hổi, người cô vẫn run lên vì lạnh và cả những tiếng nấc.

- Mẹ cậu là cô hiệu trưởng đúng không? Ban nãy mẹ cậu gọi điện thoại cho cậu, nhưng điện thoại cậu lại rơi trước cửa phòng tớ. Cô ấy lo lắng cho cậu. Có chuyện gì xảy ra vậy?

- Không có chuyện gì cả. Cậu đừng quan tâm.

>30 phút trước<

Tại phòng hiệu trưởng

- Con ở trường thế nào? Có thoải mái không? Con cần gì thì cứ nói với mẹ. Không sao đâu!

- Mẹ không cần phải giả vờ quan tâm con như vậy. Nếu thực sự mẹ thương con như vậy thì 10 năm trước đã không quyết định như vậy.

- Mẹ làm như vậy cũng vì con thôi! Làm sao con có thể sống với lão già đó được?

- Sao mẹ có thể nói bố như thế được chứ? Nếu lúc đó không phải vì mẹ say mê người đàn ông khác thì ít ra bây giờ con cũng không trở thành 1 đứa không cha rồi.

12 siêu quậy của zodiac (Full)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ