Chap 28: Phía cuối con đường

1.6K 29 6
                                    

Hôm nay Ryan đi cùng Luna tới tiệm chọn áo cưới. Ryan giương mắt nhìn mình trong gương. Cô ánh mắt trầm tĩnh dịu dàng, cánh môi mềm mại đầy đặn, gương mặt vẫn vương lại ý cười nhìn cô gái xinh đẹp trong gương

Luna vui mừng cười hớn hở

-        Thật đẹp

Ryan xấu hổ đang định quay lại đánh Luna thì thấy trời đất tối om lại, Luna vội chạy tới đỡ Ryan lên thì thấy nhói đằng sau gáy, trước khi cô bất tỉnh cô chỉ kịp nghĩ “ có thuốc mê” rồi gục xuống bên cạnh Ryan.

Trong một căn phòng tối đen như mực Ryan dần tỉnh lại, bên cạnh cô không có ai, Ryan chợt cảm thấy nơi này thật quen thuộc, quen thuộc ư? Bởi nó chính là nơi cô bị bắt cóc hồi 5 tuổi, nơi người ta tìm thấy thi thể cháy vụn của một người mà ai cũng nghĩ là cô. Mồ hôi Ryan chảy ướt thẫm cả áo, cô nhìn sang bên cạnh thấy Luna nằm đó, mặt vẫn còn vết máu. 

Luna tỉnh lại trước cô, cố tìm cách chạy ra ngoài nhưng bị bắt lại, lại che cho Ryan nên bị đánh, hiện tại cô đã gẫy mất 2 cái xương sườn còn trên mặt cũng bị thâm tím, máu chảy khắp nơi.

-        Luna em không sao chứ- Ryan sợ hãi khóc thét lên nhưng không thấy Luna trả lời, cô càng lo sợ hơn, không để ý tới trán đang chảy máu mà cố lê về phía Luna, từng chút từng chút một.

Bóng đen khi đó vẫn còn đây, trong đời cô có 2 bóng ma không sao vượt qua được. Một là khi bé bị bắt cóc, hai là khi mới sang Mỹ bị bắt cóc. Ryan run rẩy khi nghĩ tới những ngày đó. Cô sợ, cô vô cùng sợ hãi, sợ rằng ai đó bên cạnh mình sẽ ra đi. 

Ryan tự an ủi mình  không sao, mọi người sẽ tới kịp, không sao cả, mọi người sẽ tới kịp”. Cô lẩm bẩm nói với Luna cũng như đang nói với chính mình

Ở một nơi nào đó Sam bỗng cảm thấy trong lòng bất an, anh không hiểu tại sao cứ không yên. Key bước tới gần vỗ vai anh” sao thế”. Sam lắc đầu “ không sao, có lẽ là tối qua ngủ muộn nên hơi đau đầu một chút

Jin và Yunho, Jung đang ở nhà cùng với ông bà Park thì nhận được tin báo Ryan mất tích. JB nhận được tin cũng vội chạy tới anh nhìn quay không ai nói gì, cả căn phòng hiện giờ đang tràn ngập sự lạnh lẽo. 

JB theo bản năng cảm thấy chuyện này tuyệt đối không đơn giản như mọi người tưởng tượng vốn muốn hỏi, nhưng lời đến bên miệng, nhìn thấy bộ dáng tối tăm buồn bực kia của Jin và Yunho lại cố gắng nuốt xuống.

JB lùi ra ngoài, anh nhìn quanh, định hỏi thông tin từ Luna nhưng không thấy cô đâu, anh giật mình “ sao cô ta không ở đây, không phải trốn góc nào khóc rồi chứ”. JB kéo Yunho hỏi tình hình “ Sao cả Luna cũng bị bắt ư?” JB sững cả người, Luna là ai chứ, cô bé đó nếu không muốn ai có thể bắt được, lẽ nào"?

-        Đúng – Yunho trả lời

Reng………reng………tiếng chuông điện thoại vang lên. Cảnh sát ra hiệu nên Yunho tới ngồi bên ghế, anh hít thật sau rồi nhấc ống nghe :  Alo.

Jin và Yunho đứng ở góc đường, 2 người bỏ xe đi bộ vào một khu nhà máy bỏ hoang, càng đi Yunho càng cảm thấy nơi này thật quen thuộc, anh níu mày suy nghĩ, kẻ bắt cóc muốn Jin đi một mình nhưng anh nói nếu anh không đi cùng thì tiền sẽ không rút được nên bên kia thỏa thuận nếu thêm một người đi cùng thì sẽ tăng thêm tiền chuộc, Yunho dễ dàng đáp ứng bởi với anh dù có bán cả tập đoàn thì anh cũng sẽ không hề do dự.

-        Ai – Jin hét to một tiếng, anh thấy từ xa một bóng người đang bị trói vào cột, vì đánh lừa kẻ bắt cóc nên 2 người phải giả vờ như đã cắt đuôi cảnh sát vì thế tối thiểu phải mất một khoảng thời gian thì cảnh sát mới tới nơi được.

Jin và Yunho định chạy tới nhưng có một đám người chặn hai người họ lại. Iu đi từ giữa đám người ra nhìn Jin, ánh mắt vừa yêu thương vừa hận thù đôi khi lại trần ngập sự hối hận nhưng cô nhanh chóng cụp mắt xuống tránh đi ánh mắt của anh

-        Là em, mau thả Ryan ra

-        Là cô, mau thả em tôi ra – 2 tiếng nói đồng thời vang lên

-        Ha ha – Iu cười to, “ dựa vào cái gì tôi phải thả người”

-        Iu……….- Jin hét to

Iu đau thương gào lên:

-        Tại sao, tại sao anh không yêu em, cô ta có gì tốt, tại sao ? Chỉ cần anh từ bỏ cô ta thì em sẽ thả người

Ryan lúc này đã tỉnh dậy, cô đã nghe tất cả, cô khẽ nói “ không, đừng có nhận lời, nếu anh dám nói từ bỏ em, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh”

Yunho lúc này gắt lên “ em không sao chứ, chuyện đó nói sau đi”

Không, em không muốn, em không muốn – Ryan nước mắt tràn ra – em không muốn bị bỏ rơi một lần nữa, em không muốn, Ryan gào lên

Jin và Yunho giật mình, đôi mắt tràn ngập sự đau thương còn Iu thì lại nhìn Ryan mà đôi mắt chớp chớp không hiểu đang nghĩ gì, cô cắn môi tới bật cả máu mà không hề phát giác.

Thật là rất đau, rất đau…… IU ôm hai tay ở đó im lặng đứng hồi lâu, rồi lại nhẹ nhàng tươi cười, mặc kệ như thế nào, đằng nào cũng đã tới bược này? Rốt cuộc cô cũng sẽ thành công……. nhất định.

Thả cô ấy ra đi, chúng ta sao phải đi tới bước này – Jin cố gắng thuyết phục Iu, Yunho hiểu ý, anh ra hiệu bằng tay sau lưng cho Jin cố kéo dài thời gian đợi khi cảnh sát tới. 

-        Em , em em chỉ muốn anh nhìn em mà thôi, em chỉ muốn anh dành cho em một chỗ cho em mà thôi – Iu ánh mắt đau đớn nhìn Jin

-        Anh xin lỗi – Jin đau đớn nhìn cô ánh mắt chỉ có sự bất đắc dĩ

-        Em có gì không tốt, em có gì không bằng chị ấy

-        Em rất tốt, nhưng – Jin cụp mắt xuống – nhưng anh không thích, anh thích cô ấy không phải vì cô ấy xinh đẹp hay nổi tiếng, anh thích một Ryan luôn tự ý làm theo ý mình, thích một Ryan vì uất ức mà nén nước mắt, thích một Ryan tùy tiện hay mè nheo…..anh xin lỗi

Đúng, Iu không có gì không tốt cả nhưng không phải cứ tốt là được, anh biết như vậy sẽ tổn thương IU nhưng anh biết cô thực ra rất nhân hậu, không nỡ làm ai bên cạnh tổn thương, nếu cô đi tới bước này chắc hẳn cô đã vô cùng sợ hãi. Anh tưởng tượng ra hình ảnh cô đứng trước anh, khi anh còn nhỏ

Đôi mắt mặt cười kia mang theo chút nghịch ngợm, khóe môi lại nhẹ nhàng cong lên một độ cong tuyệt đẹp: “Jin, anh lại dậy muộn rồi.”

Iu nhìn con người trước mắt, hai hàng nước mắt tràn ra, cô run run nắm chặt bàn tay, bỗng người bên cạnh đã quay lại phía Ryan, ánh mắt do dự, thấy vậy kẻ bắt cóc bên cạnh khẽ lẩm bẩm “ không ổn rồi”, liền nhanh chóng thò tay vào túi.

Bằng……….một tiếng súng vang lên

………….Không………… 

Đau, Ryan nhắm mắt cảm nhận hơi thở tử thần đang tới gần nhưng không đau, cô không thấy đau, Ryan mở mắt ra thì nhận thấy có người đã che chắn trước mắt mình, đôi mắt đen thẳm nhìn cô nở nụ cười “ không sao chứ” Sam yêu thương nhìn cô, rồi ra hiệu cho Key bên cạnh đang bế Luna “ không sao đâu, chúng ta về nhà thôi”

Chúng ta về nhà thôi

Thấy vậy Jin và Yunho cũng nhảy tới, cùng với đó cảnh sát nhanh chóng ập vào, tiếng súng bất ngờ vang vọng khắp nơi, Jung và mọi người ở bên ngoài sợ hãi muốn tiến vào nhưng không ai được di chuyển, Jung lòng bồn chồn, cô không biết bên trong tột cùng đã xảy ra chuyện gì nhưng cô biết tất cả những người cô yêu thương đều ở trong đó, họ đang gặp nguy hiểm, JB cũng gấp tới độ anh đã lao vào nhưng đều bị cản lại. 

Đến khi nhìn thấy thân ảnh Key và Sam cùng mọi người đi ra thì Jung vừa mừng vừa sợ, giương mắt nhìn về phía Key. ke nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười, anh quả nhiên không làm cho cô thất vọng, anh đã trở lại.

HaeSung ở nhà với ông bà Park cũng sợ hãi, cô nhìn ra bóng đêm bên ngoài

-        Cậu và mình chưa giải quyết xong nợ nần, nếu cậu không trở về thì mãi mãi là kẻ thua cuộc vì thế đừng có trốn chạy, nhất định phải trở về - HaeSung lẩm bẩm

Iu bị cảnh sát bắt lại, cô vốn dĩ có thể chạy thoát nhưng cô lại không làm thế, cô sợ hãi, đúng vậy ngay từ khi nhìn thấy Jin và Yunho tới cô đã muốn từ bỏ khi cô nhìn vào đôi mắt kia, đôi mắt ấy không hề có cô, nơi đó chỉ nhìn về một hướng về một người con gái khác, cô cũng chỉ định dọa Ryan mà thôi chứ không hề định giết cô ấy, cô chỉ muốn hù dọa Ryan mà thôi nhưng những người cô thuê không còn nghe lời cô nữa, họ đã biết Ryan là ai nên cô không còn quyền khống chế cũng không thể bỏ mặc họ.

Iu khụy xuống, cô đã mất tất cả khi cảnh sát dẫn cô đi cô vẫn nhìn thấy Jin đang chạy như bay về phía người con gái kia mà không nhìn cô dù chỉ một cái liếc mắt, cô thua thật rồi, đã thua thật rồi.

-        Sao 2 người lại ở đây – Yunho hỏi Sam đang đứng đó cười cười

-        Sao, nếu không có chúng tôi thì chỉ sợ khi tới nơi Ryan đã chỉ còn là cái xác mà thôi – Key lạnh lùng nhìn Yunho tức giận quát lên

JB chạy nhanh tới, cậu nhìn Ryan thật sâu, nhìn vết máu trên người cô mà sợ tới nỗi mặt trắng bệch, rồi lại nhìn qua phía Key và Luna, lòng bỗng nhói lên

Luna đang muốn nói chuyện, đột nhiên cảm thấy chỗ cánh tay một trận đau đớn, không khỏi rụt lại một chút. Cô định nói là cô không sao nhưng khi nhìn JB thì vội chột dạ, ngay lập tức im lặng định nói gì nhưng một cơn đau ập tới, tất cả bỗng tối sầm lại

Trong bệnh viện.

Ryan bình thản hướng mọi người cười: “Mọi người đi đi đừng chờ ở chỗ này, không có chuyện gì đâu.” Nói xong cũng nắm thật chặt áo choàng của Sam đưa của mình, im lặng nằm xuống, lòng không khỏi đau xót, nước mắt từ khoé mi tràn ra ướt đẫm cả gối đầu.

Jin cúi mắt, trầm mặc một lát, rồi lại ngẩng lên nhìn Key cười nhẹ: “Được.” Sau đó im lặng đập khẽ lên đầu vai Yunho, dẫn đầu đi ra bên ngoài. Anh hiểu Sam có tầm quan trọng như nào với cô, tuy trong lòng hơi khó chịu nhưng anh biết nếu lúc đó Sam không tới kịp thì có lẽ người ngồi trên giường thẫn thờ lúc này không phải Ryan mà là anh. Anh thật ích kỷ khi ghen tị, anh không phải là người mà, sao lại đi ghen tị với anh ấy cơ chứ. Jin đi nhanh ra ngoài trong lòng tự dưng thấy lạnh lẽo cùng sợ hãi, anh thật tồi tệ

Sam có ý nghĩ thế nào với cả Jung và Ryan chứ, thế mà anh lại ghen tị.

Ryan nằm đó hồi tưởng lại quá khứ bi thương phẫn hận. Đầu óc Ryan một mảnh hỗn loạn, tâm thần đều đang suy nghĩ tại  sao Sam lại ở đây?! Là tốt hay là xấu? Máu trên người cô là từ đâu mà ra, nếu là của Sam, tại sao anh ấy lại ra đi, tại sao chỉ xuất hiện một lúc rồi vụt biến mất, liệu có phải? Có phải anh ấy giận cô nên nhất quyết không chịu gặp mặt cô, liệu có phải anh ấy sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời cô hay không? Chuông điện thoại vang lên:

Ryan quệt nước mắt, cố lấy lại giọng nhưng nó vẫn khàn khàn, cô nhìn số máy lạ trước mắt do dự một hồi rồi mới bắt máy " alo", " Sao thế? vắng anh một lúc mà đã không chịu được à…..” một tiếng nói khàn khàn từ phía bên kia vang lên. 

Jung từ xa nhìn Key, anh trước mắt đứng dưới ánh nắng mùa thu sáng lạn, tuy hơi gầy, cằm cũng râu ria mọc lổm nhổm nhưng giờ anh lại đang cười với cô, đôi mắt tràn ngập những tia máu không khó che dấu được sự kích động trong đôi mắt ấy. Nó tràn ngập sự quan tâm và âu lo làm cho cô muốn khóc cũng không khóc được, muốn cười cũng không cười nổi. Cô muốn hỏi anh vì sao, nhưng không thể thốt nên lời, còn sót lại một tia lý trí để gằn lỏng mình lại, cổ họng khô khốc " anh đã trở lại". Key nhẹ đáp " uhm, đã trở lại".

Jung bổ nhào vào trong lòng Key, ôm chặt lấy thắt lưng của anh, ngẩng đầu nhìn Key nhẹ giọng nói: “em sợ hãi.” Sắc mặt của cô vì lo âu mà trở nên tái nhợt, trong mắt tất cả đều là lo âu cùng sợ hãi không thể che giấu. Yunho đứng ở phía xa, ánh mắt anh chạm vào ánh mắt Key ngẩn lên, cả hai gật đầu với nhau như hiểu trong lòng họ đang nghĩ gì vậy.

2 tuần sau

Sam dựa vào một gốc cây, anh ngửa mặt lên trời đón nhận ánh mắt chói chang phía trên đỉnh đồi, tay giữ chặt vạt áo, bên cạnh là tờ báo buổi sáng.

“ Ngôi sao Ryan đã kết hôn “. 

“Nhị tiểu thư của tập đoàn Đông Bang kết hôn”

JB – ngôi sao đã trở lại bầu trời, bài hát Fly đang dẫn đầu các bảng xếp hạng

Tiếng chuông điện thoại vang lên

Ở nơi đó em hạnh phúc chứ
Ở nơi này anh rất cô đơn
Em sẽ đợi anh chứ
Uhm, đợi anh và anh sẽ là thiên thần luôn bên em


Sam bấm nút nghe, cậu biết ai đang gọi tới ngoài cậu bạn thân Key chứ.

-        Uhm, đã biết, cậu đã mặt dày tới nhà Yunho ăn vạ ở đó rồi à, sao cơ thằng nhóc JB lại theo đuổi Luna của chúng ta sao? Ha ha…..mình ở đâu à? Mình đang ở một nơi rất đẹp, uhm….thời gian tới mình sẽ đi xa một thời gian, có lẽ là rất lâu sau mới quay trở lại….uhm, mình vẫn ổn mà, sao cơ, sao hôm đó mình lại đi không nói ư? Chẳng phải sợ cảnh sát sẽ tung hô mình là người hùng ư – Một giọt máu tràn qua khóe môi anh – Vết thương của mình không nguy hiểm đâu, nó lành rồi, giờ mình khỏe như voi ý chứ, sao cậu lại nhắc tới Nana, cô bé ấy vẫn tốt mà…..khụ khụ…không mình không sao, mình không tới đám cưới của Ryan được chắc con bé giận lắm phải không? Mình đã xin lỗi rồi mà, được rồi, khi cậu cưới mình sẽ cố gắng trở về…uhm…….đừng lo. 

Key đứng dựa lưng vào tường  nắm chặt điện thoại, tiếng cậu vang lên nhưng sao nó không giống tiếng nói hàng ngày của cậu

-        Xin lỗi cậu, Key – Sam cười hạnh phúc 

Đôi bàn tay Key lại nắm chặt hơn

-        Vì sao? 

-        Không, chỉ là muốn nói thế thôi

-        Uhm……

-        Cảm ơn cậu – tiếng Sam lại vang lên

-        Hôm nay cậu làm sao thế?

-        Uhm - tiếng nói càng lúc càng nhỏ - Phải sống hạnh phúc đấy

Sam cúp máy, anh rũ mắt xuống, lặng im một lát, một lần nữa giương mắt nhìn cảnh sắc buổi sáng sớm. Anh nhìn ngắm nghiêm túc, thực mê mẩn, ánh mắt thật lâu cũng không chớp một cái cứ như quyến luyến không thể nhìn ngắm lại một lần nữa.

Một cành hoa rơi xuống, trong lúc hoảng hốt, Sam tựa hồ nghe thấy có người gọi tên anh, nhưng anh cũng lười mở mắt nhìn, sẽ có ai đây? Đơn giản chỉ là ảo ảnh mà thôi, anh thực sự quá mệt mỏi rồi. 

Tuy rằng trong lòng có nhiều tâm sự, nhưng anh rốt cuộc mệt mỏi, rất nhanh liền thấy ánh sáng kia càng ngày càng mờ nhạt, càng ngày càng xa xôi, dần dần,anh chìm vào giấc ngủ. Lúc này đây, anh ngủ vô cùng an ổn, gương mặt vẫn vương vấn nụ cười.

Một mảnh bông tuyết theo gió nhẹ nhàng tiến vào, dừng dưới khóe mắt Sam. Không lâu sau, bông tuyết hòa tan, hóa thành một giọt nước lăn xuống, trong suốt như nước mắt.

Ở nơi đấy, em vẫn hạnh phúc chứ Soo, đừng lo, anh sẽ tới bên cạnh em, nhanh thôi.

-        Oppa, oppa mau tới đây đi, chúng ta đi đăng ký hết hôn nhé

-        Oppa, hôm nay em gặp một cô bé rất đáng yêu, cô ấy tên là Ryan

-        Oppa, hôm nay em muốn đi ra biển

-        Oppa, không có em, anh phải sống thật tốt nhé

-        Oppa, dậy đi – Sam nhìn phía trước, một cô gái mặc váy trắng đầu đội vòng hoa đang chạy trước mắt – Oppa, mau dậy đi, chúng ta đi hái hoa được không

Sam mỉm cười – Được, chúng ta đi thôi.

Yul nước mắt chảy dài, cô cố ngăn không cho tiếng khóc bật lên, Yul quay lại ngào vào vòng tay chồng khóc nức nở, Hana kéo áo cô “ mẹ, sao mẹ lại khóc, sao chú Sam lại ngồi kia ngủ, chú ấy hứa sẽ chơi cùng với con hôm nay mà”

Ryan, ở nơi đấy, em sẽ hạnh phúc chứ, từng ngày trôi qua anh sống thật khó khăn, có phải em vẫn ổn khi không có anh. Cảm ơn em 8 năm nay đã bên cạnh anh.

Bên kia Ryan đang chuẩn bị bước vào trong máy bay chợt thấy trái tim thắt lại.

Jin lo lắng cầm tay cô, anh lui về phía sau một bước, lặng lẽ lấy ra khăn tay nhẹ nhàng lau lòng bàn tay vừa dính mồ hôi lạnh của Ryan, nhưng cảm giác thấm ướt lạnh lẽo này dù thế nào cũng không biến mất, làm cho người ta thực không thoải mái.

Jin cúi xuống hỏi:

-        Sao thế? Em có cần đi bác sỹ không?

Ryan đôi mắt long lanh, trên mặt vẫn mang theo chút kinh hoảng cùng mờ mịt, trên trán đổ mồ hôi lạnh, gương mặt vốn trắng trẻo của cô càng thêm trắng bệch.

Ryan trầm ngâm một lúc, cố lấy lại bình tĩnh rồi lắc đầu, cô nhìn ra khung cảnh bên ngoài, từng cảnh vật vụt qua mắt cô thật nhanh. Ryan gắt gao mím môi, gắt gao nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay mà mình yêu thích kia, thật lâu vẫn không nhúc nhích. Trên đó khắc 2 chữ “ 8 năm”, một giọt nước mắt cũng bất động rơi xuống.

🎉 Bạn đã đọc xong [Longfic] 8 năm | Jiyeon, Jin, JB, HaeSung | 🎉
[Longfic] 8 năm | Jiyeon, Jin, JB, HaeSung |Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ