Chap 22: Vết nứt đầu tiên

1K 12 0
                                    

Thật ra chẳng qua cũng chỉ  mới mưa một lúc mà thôi, sao lại cảm thấy mưa này dường như đã rơi cả đời?





Cô mơ màng tỉnh lại, đôi mắt nhập nhèm nửa nhắm nửa mở, nhìn bầu trời vẫn tối đen như mực ngoài cửa sổ . Ryan nhìn xung quanh vẫn có chút le lói ánh sáng từ chiếc đèn chiếu bên cạnh, cô nhìn thấy Jung gục đầu bên giường còn bên cạnh Jung có một chiếc ghế sofa khác Sam và JB cũng đang ngủ ở đó. Key thì dựa vào góc tường đứng gật gù. 

Ryan từ từ nhắm mắt lại, đưa tay lần mò điện thoại ở đầu giường , hơi hé mắt nhìn 4h. Cô nhìn sang bên cạnh một tay kia vẫn đang cắm dịch truyền nước. Từng gân xanh sao nổi lên trên làn da nhợt nhạt. Ryan vùi mặt vào giữa hai khuỷa tay, đầu óc mơ màng đã dần dần tỉnh táo lại, khiến cô dần tỉnh táo lại. Đôi mắt thản nhiên của Ryan nhìn bầu trời ngoài cửa sổ thay đổi từng chút từng chút một. Hình như mưa đã tạnh rồi. Thật ra chẳng qua cũng chỉ  mới mưa một lúc mà thôi, sao lại cảm thấy mưa này dường như đã rơi cả đời?

Nếu… trên đời này không có bình minh thì thật tốt.

Như vậy, thì vĩnh viễn không cần mở mắt, có thể mãi mãi đắm chìm trong bóng tối. Vĩnh viễn không cần đối mặt với mọi chuyện. Ryan chìm sâu vào những dòng suy nghĩ của mình không biết bao lâu cho tới khi Yul bước vào 

-        Em tỉnh rồi à – Yul tay cầm một chiếc chăn mỏng vào đắp thêm cho Jung và mấy người trong phòng.

Ryan nói khẽ gật đầu, cô không muốn làm mọi người thức giấc, tay xoa xoa trán

-        Em vẫn ổn chứ, chị đã nghe thư ký Yo nói lại với mọi người, cậu ấy ở đây suốt cũng mới đi ra ngoài thôi?

Ryan nhớ tới người con trai là thư ký của tập đoàn Đông Bang, người mình đã gặp tại biệt thự ngày hôm qua rồi khẽ gật đâu, cô biết anh là ai.

-        Sao JB cũng ở đây – Ryan nhìn sang bên cạnh thấy JB đang ngủ cạnh Sam thì ngạc nhiên vì cô dù không nhớ rõ lắm nhưng rõ ràng Sam là người đưa cô về

Yul cười đáp – thằng bé này cũng được lắm đấy, nó theo Sam về cùng em và từ lúc đó vẫn chưa rời khỏi phòng nửa bước, ai nói gì cũng không nghe, cứ ở lại nên chị cũng không còn cách nào khác là để cậu ấy ở đây. Shiwoon đúng lúc đó cũng tới nhà JB nên thấy JB theo về nhà nên cũng đi theo  

-        Mấy người đó rất cứng đầu mà, từ ngày xưa đã thế rồi , bây giờ vẫn vậy – Ryan nói thầm, cô còn lạ gì chứ, dù sao cũng sống với nhau mấy năm thực tập sinh rồi dù thời gian đó đã qua từ rất lâu rồi.

-        Uhm, em có muốn ăn chút gì không, để chị đi lấy – Yul bước tới gần Ryan kiểm tra nhiệt độ trán cô rồi nói

-        Dạ, em đợi mọi người dậy rồi cùng ăn sau

Một lúc sau, mùi cháo thơm nức từ phòng bếp bay ra khiến mọi người đều lục đục tỉnh dậy bước ra ngoài. Ryan ngồi ở phòng khách nhìn mọi người, ánh mắt cô buồn bã nhưng cô lại đang cười, không ai nói câu nào.  Cũng không ai hỏi cô là vì sao.

  Nụ cười của Ryan rất lãnh đạm, hai mắt cũng là một mảnh tĩnh mịch, cô lúc này cả người toát ra khí chất trong trẻo lạnh lùng và bình tĩnh, dường như tất cả mọi thứ trên thế gian cũng không vào được mắt của cô,   đến nỗi người ta chỉ nhìn thôi cũng khiến người đối diện sinh ra đau lòng.

Một bát cháo nóng hổi đặt trước mặt cô. – Cậu không sao chứ? Chưa khỏi sốt à.-  Cuối cùng Shin vẫn không nhịn được lo lắng hỏi.

-        Mình không sao – Ryan đáp lời rồi lại húp từng ngụm cháo nhỏ, từ từ từng thìa một, chậm trãi

Shin sững lại bên cạnh Ryan đứng im không cử động, bên kia JB cũng đứng trong bếp từ từ múc từng thìa cháo nhỏ vào bát, Jung thì lặng lẽ không nói gì cả trong khi Sam ra khoác vai Shin – Đi thôi, chúng ta vào ăn nhanh không nguội. – rồi anh nói nhỏ - đừng làm phiền con bé.

Ở một nơi khác, Jin lại cố gắng giải quyết đống giấy tờ trước mặt mình, nhưng cứ 5 phút anh lại kiểm tra điện thoại của mình – Tại sao cô ấy vẫn chưa gọi cho mình – Jin cứ mải nghĩ mà không để ý rằng anh đã bỏ qua thời khắc quan trọng trong cuộc đời của Ryan. Anh khi thấy bài báo đã mất bình tĩnh nên cũng không đủ tỉnh táo để nhận thấy Ryan có điểm gì khác lạ, thêm sự xuất hiện của Sam và Hana.

Ngày hôm qua buổi hẹn của anh và cô đi ăn cùng Iu và mẹ anh cô cũng không đi, cũng không báo với anh là tại sao không tới được khiến mẹ anh càng phật ý nhiều hơn, lại thêm bài báo kia nữa. Anh thực sự không hiểu, chẳng lẽ anh lại phải đi dỗ dành cô ư? Người sai không phải là cô sao? Sao cô chưa gọi điện cho anh.

Bên kia, Ryan cũng đang kiểm tra tin nhắn và cuộc gọi nhỡ thì thấy có tin nhắn của Jin nhắc về buổi hẹn đi ăn với mẹ anh và Iu, và 1 vài cuộc gọi nhỡ khác của anh nhưng sao không thấy cô gọi lại,anh cũng không gọi lại cho cô hay là….

Ryan nhìn tờ báo trên bàn “ Ngôi sao Ryan có con riêng” cùng với đó là vô số những nhận định khác nữa. Jung tới gần cô, cầm tờ báo trên tay cô đặt trên bàn – Em đừng quan tâm, chị sẽ bảo người chặn hết tin đồn này lại 

Ryan dựa vào vai Jung, cô nhắm mắt lại – Liệu Jin có tin điều đó không?

-        Không đâu, cậu ấy không phải người như vậy, em phải tin tưởng vào sự lựa chọn của mình chứ - Jung an ủn Ryan. Cô biết hôm qua Ryan đã phải chịu những gì, cô biết vì sau khi về nhà cô đã gặp thư ký Yo. Mọi người đều biết chuyện gì xảy ra nhưng không ai nói gì vì mọi người đều đợi, đợi cho tới khi Ryan sẵn sàng để nói ra mọi chuyện

-        Có lẽ cậu ta không được như vậy đâu – Sam nhún vai tỏ thái độ

-        Sao anh lại nói vậy ? Ryan quay lại hỏi

-        Vì cậu ta đã hỏi về mối quan hệ của anh và em, đồng thời hỏi Mak có phải là con của em không? – Sam cũng không muốn giấu diễm cô

-        Có vẻ cậu ấy cũng đã điều tra  một vài chuyện – JB cầm tập hồ sơ hôm trước Jin tới nhà Ryan mà để quên lại, một người giúp việc vừa nhờ anh đưa lại cho Ryan.  Sam giật lấy cái túi – Cậu…..

-        Cái đó là gì vậy oppa – Ryan hỏi Sam, cô đứng dậy tới gần muốn vương tay lấy tập hồ sơ từ tay Sam

Sam cố gắng không để Ryan lấy được nhưng Key lại vươn tay giật lấy đưa cho Ryan. Nếu đã nghi ngờ không bằng cứ thử xem đây là gì – Key nghĩ rồi vươn tay lấy bộ hồ sơ nhưng anh trượt tay thế là những đồ trong túi rơi ra ngoài hết.

Từng bức ảnh rơi xuống

Từng bức rơi bay trong phòng

Bức ảnh chụp Ryan trong bệnh viện, trong khách sạn, trong nhà ở bên L.A

-        Ơ, đây là ảnh lúc chúng ta vào khách sạn lấy đồ của anh nè – Sam chỉ tay vào bức ảnh rơi gần anh nhất 

-        Bức này, lúc Mak sinh ra chúng ta tới viện thăm thằng bé nè – Sam chỉ tiếp một tay vào bức bên cạnh

“Hà tất phải làm như vậy?” Nhẹ nhàng hỏi Ryan khi thấy Ryan không nói gì nhưng Jung cũng như đang hỏi chính bản thân, cũng như đang hỏi ông trời sao thế gian này nhiều việc trùng hợp tới mức như vậy?

Hôm qua là một ngày khiến Ryan bị sốc và không tin vào những gì mình nhìn thấy nữa. Hôm qua thì cô gặp lại gia đình mình - những người cô luôn tin rằng đã bỏ rơi cô, mà đúng vậy, nếu cô cũng được cứu ra kịp thời thì cô đã không phải sống trong những ngày tháng day dứt rằng mình bị vứt bỏ. Hôm nay, thì Jin – người cô yêu khiến cô thất vọng, phải thất vọng. 

Ryan khựng lại, cô chống tay vào cạnh bàn, trái tim co thắt lại, dạ dày cuộn lên từng đoạn, trán toàn mồ hôi lạnh. – Em không sao chứ - JB chạy tới bên cạnh, quỳ xuống trước mặt Ryan mà lo lắng hỏi. Jung cũng ngay bên cạnh cô, Sam cũng nhanh chóng đi tới còn Yul thì nghe thấy tiếng động cũng chạy ra.

-        Em không sao , em không sao – Ryan khó nhọc thở từng hơi dài – Em không sao, em ổn.

Shinwoo từ WC ra ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thấy bộ dạng của Ryan như vậy JB vừa giận vừa đau lòng. Giận vì cô đau khổ vì Jin chứ không phải vì cậu và đau lòng bởi khi nhìn cô khóc cậu cảm tưởng như trái tim mình cũng đang bị ai bóp nghẹt vậy. Cậu ghen tỵ, ghen tỵ với Jin, đáng lẽ người đó – người nhận được tình cảm của cô phải là cậu chứ không phải Jin. Bỗng Jung vung tay giữ lấy người Ryan, cố giữ cô đứng thẳng mặc cho mọi người kéo tay cô ra. Key thì vẫn đứng lặng im nhìn mọi người đang cố giữ Jung lại.

Đôi khi trong tình yêu cũng phải có những nghi ngờ, có đau khổ có sự chia li. Phản ứng của Jin thế cũng là bình thường, cậu ấy cũng chỉ là một người con trai bình thường thôi có nghi ngờ cũng là bởi vì yêu.

Khi yêu một người thông minh cũng có thể trở thành ngốc nghếch, em đâu thể hi vọng quá nhiều vào cậu ấy như thế cậu ấy có thể chấp nhận đó là sự thật. Mà chắc gì đó đã là của cậu ấy điều tra. Em cứ đợi cậu ấy nói xem thế nào? Hay em không dám hỏi, không dám nói, sợ nhận được sự trả lời của cậu ấy, câu  trả lời mà em không mong đợi ? – Jung hỏi Ryan.

Tiếng chuông điện thoại của Ryan vang lên, màn hình hiện 2 chữ Jinwoon.

………..Em đã từng nghĩ dừng lại đây thôi chẳng dám bước tiếp
Cám ơn anh đã đến đây bên em dù rằng em đã cố cự tuyệt
Yêu anh không cần tự tin chỉ cần anh có một chỗ trong trái tim này là đủ rồi
Yêu anh không cần nguyên nhân chỉ cần một trái tim chân thành
……………………..


Trước con mắt lo lắng của mọi người, tiếng chuông cứ thế vang lên thánh thót, từng đợt từng đợt dài, Ryan ngắm mắt hít một hơi dài rồi dưới anh mắt căng thẳng của mọi người, cô nghe máy

-        Nê, em nghe

-        Em đang ở đâu vậy ? Tại sao không nghe máy cũng không gọi lại – Giọng Jin bên kia có chút trách cứ. Anh đã đợi mãi mà cô không gọi nên đành gọi trước cho cô.

-        Em đang ở nhà, sao thế?  - Giọng Ryan run run

-        Nếu lần sau em không tới được thì phải gọi điện báo cho anh một câu chứ, Iu và mẹ đợi em rất lâu – Jin vẫn chưa nhận ra sự thay đổi trong lời nói của Ryan.

-        Em có chút việc bận, xin lỗi anh 

-        Em….ơ, em làm sao thế ? – Lúc này Jin mới nhận ra rằng Ryan có điểm lạ 

-        Em không sao, em hơi mệt, có gì em sẽ gọi lại cho anh sau . Ryan cúp máy. Cô đứng dậy đi vào trong phòng tắm bỏ lại bao nhiêu ánh mắt lo lắng của những người bên cạnh

Jin đứng dậy lao nhanh ra cửa, lấy xe phi tới nhà Ryan. Anh cảm thấy bất an vô cùng, một cảm giác lạ lùng vang lên trong anh. Trong khi đó, trong phòng tắm tiếng nước chảy ào ào át đi tiếng khóc nấc lên của một cô gái.

Ư…….u…....u…..hu….hu….

Ư…hu…….ư…ư…...Tiếng nước chảy át đi tiếng rên rỉ bên trong. Ào…ào….

JB dựa lưng vào tường lắng tai nghe tiếng nước chảy, anh biết cô chắc chắn trốn vào trong đó mà khóc một mình rồi. Anh còn lạ gì cô nữa chứ. Trong nháy mắt khi nghe thấy cô khóc… Cái cảm xúc hỗn loạn mất bình tĩnh kia là vì cái gì? Khoảng khắc đó chỉ có câu hỏi "Vì sao cô lại khóc" không ngừng khuếch chương trong đầu óc anh, chiếm giữ mọi cảm xúc của anh, lại là vì sao?JB cứ đứng đó, chờ đợi, chờ đợi cho tới khi Ryan bước ra trong khi Jin cũng đang trên đường lo lắng tới thật nhanh. Anh đã nói cố quên cô rồi cơ mà – JB lẩm bẩm.

Trong phòng ngủ.

Jung  đã đi vào phòng, cô níu mày ngồi co ro trong góc phòng, cô không thể tưởng tượng được rằng Ryan chính là em gái của Yunho. Cô không thể ngờ rằng Yunho và Ryan là 2 anh em ruột, thảo nào cô luôn cảm thấy 2 người họ rất giống nhau.
Jung bối rối vô cùng nên không nhận ra Key cũng đang bước vào ngồi xuống bên cạnh mình. Anh không nói gì mà chỉ ngồi cạnh cô mà thôi. Nhận thấy Key bên cạnh mình, cô choàng tay ôm chặt anh, tận hưởng hơi ấm của người anh tỏa ra. Mỗi khi bên cạnh Key cô luôn cảm thấy ấm áp và an toàn, cái cảm giác này giống như ngày xưa bên cạnh Yunho. Cô tham lam chôn sâu vào trong lòng anh, cảm nhận hơi thở nam tính của Key mà dần thiếp đi. Cô cũng quá mệt mỏi rồi, có Key ở đây, cô có thể thả lỏng mình một chút không cần tỏ ra kiên cường hơi nữa. Phải, cô chỉ cần dựa vào anh là mọi chuyện sẽ ổn thôi, chỉ cần dựa vào anh cô liền có cảm giác bình yên.

Key cảm thấy hơi thở đều đều trong lòng mình, anh biết cô đã ngủ nên xoay vai để cô có tư thế thoải mái nhất rồi hôn nhẹ lên trán cô, khẽ gạt từng lọng tóc che phủ mặt cô rồi mỉm cười. – Đừng lo, anh ở đây rồi – Key lẩm bẩm nói thầm trong lòng. Phải, anh sẽ mãi luôn bên cô. 

Yunho ngồi trong bóng tối, anh đang không biết mình đang ở đâu và đang làm gì nữa, bên cạnh anh là giường của bà Park vẫn đang yên lặng ngủ yên trên giường bệnh. Yunho cứ ngồi đó lặng im. Trong đầu anh vang lên tiếng của Jung – Anh đã thay đổi rồi…….Câu cuối cùng cô nói với anh : “ tôi sẽ không bao giở tha thứ cho anh”

Sẽ không bao giờ…tha thứ.

Yunho ôm đầu, anh đã nhìn thấy Mak, thằng bé giống anh, vậy tại sao anh không sớm nhận ra, sao anh vẫn nghi ngờ cô, sao anh vẫn cố làm tổn thương cô. Anh luôn đối xử với những người phụ nữ khác rất ân cần chỉ cần họ vẫn ở trong giới hạn của anh, bây giờ anh mới hiểu câu nói của những người đó khi họ dời xa anh

-        Anh rất đáng thương anh có biết không? Anh đối xử với em tốt để làm gì rồi sau đó anh khi biết tình cảm của em anh lại đẩy em ra xa – Tiếng nói thứ nhất vang lên trong đầu anh

-        Anh rất ích kỷ anh có biết không? Anh giống như đang ở trên cao nhìn xuống, anh khiến cho người khác yêu anh nhưng rồi chính anh bóp chết tình yêu của em, nếu đã không chấp nhận được thì đừng đối xử tốt với người khác như thế - giọng nói của người phụ nữ vang lên

-        Anh sẽ mãi cô độc một mình, một ngày nào đó anh sẽ bị đối xử như anh đã từng đối xử như thế với tôi – Tiếng nói khác vang lên

-        Anh , tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, không bao giờ, chúng ta ai đường ai nấy đi sau này không can hệ - Tiếng Jung nói, từng lời từng chữ đánh thẳng vào trái tim của Yunho.

Nhưng anh hiểu, anh làm tổn thương cô, mặc dù cô không nói gì. Nhìn vào căn phòng đã không còn cô, nghĩ tới sau này sẽ không còn quan hệ gì với cô nữa. Nhớ khi đó anh đã kinh ngạc nhìn cô, một lúc lâu sau như định phản bác lại điều gì nhưng phát hiện mình không biết nói gì bây giờ cả. Anh nhớ lúc đó đôi vai cô quay đi , bàn tay đẩy tay anh ra lạnh buốt và rồi 1 bàn tay đặt lên vai Yunho ngồi xuống bên cạnh anh, Yunho ngước mắt lên anh khẽ nói 

-        Ba, có phải con sai rồi phải không

-        Không, ba mới là người sai, nếu năm đó chúng ta không ngăn cản 2 đứa thì mọi truyện sẽ không tới bước này- ông Park cất lời

-        Thư ký Yo đã nói hết với bố rồi à – Yunho cúi gằm mặt xuống đất.

-        Uhm. Jung là một người con gái tốt, Mak nó là con cháu của nhà mình, hãy mang 2 mẹ con nó về - ông Park quay sang nói với Yunho

-        Cô ấy sẽ không về đâu ? còn Mak – Yunho ngập ngừng

-        Thử đi, nếu không được thì……….. – Ông Park nhấn mạnh

-        Ba, ba đừng can thiệp vào nữa – Yunho vung vằng bỏ đi

Anh có cần phải ép con như thế không, nó cũng đủ đau khổ rồi – Một bàn tay gầy nắm lấy tay ông Park. Bà Park ngước lên nhìn ông, đôi mắt đau buồn. Ông Park vỗ nhẹ lên tay bà rồi nói – Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Sau ngày hôm đó, Yunho xuất hiện bất cứ lúc nào trước mặt Jung, anh công khai theo đuổi cô còn Jung thì lại làm như anh không có mặt ở đó vậy, cô không vì anh mà chậm chễ công việc của mình và Mak thì có vẻ như cũng biết rằng anh đang cố lấy lòng nó khi mà mua cho nó rất nhiều đồ chơi và quần áo mới

Mak cùng với Hana đang ngồi xem phim hoạt hình thì Yunho lại tới mà Jung thì không ngăn cản anh nên không ai dám nói gì cả. Ai bảo anh là anh trai của Ryan cơ chứ, cái cớ tới thăm Ryan được sử dụng hết lần này tới lần khác. Ryan cũng chỉ lãnh đạm nói một câu – Kệ anh ấy. Ryan từ hôm đó lại càng ít nói hơn bởi cô không biết chấp nhận sự thật này thế nào và cô cũng che dấu một nội tâm sâu thẳm rằng sự thật là cô…..cô là Jiyeon. Park Jiyeon và cô là một.

Bà Park sau đó cũng không nói gì, không yêu cầu cô làm gì chỉ là bất cứ khi nào cô quay lại thì đều có một ánh mắt đầy yêu thương ngay bên cạnh cô. Bà Park luôn ở đó thể thể chờ đợi một ngày cô có thể quay lại nằm trong vòng tay yêu thương của bà một lần nữa vậy. Bà vẫn luôn chờ đợi.

-        Sao bác lại ở đây thế ? – tiếng Hae Sung từ đằng sau vang lên khiến bà Park đang nhìn Ryan diễn giật mình quay lại.

-        ủa, sao cháu cũng ở đây thế ? – bà Park đáp lời

-        Bác quên rằng cháu là một đạo diễn à – Hae Sung chạy tới choàng tay bà Park rồi kéo bà ngồi xuống ghế

xa Ryan đã nhìn thấy, mắt cô khẽ lóe lên nhưng ngay lập tức khôi phục lại bình thường nhưng Luna đã nhận thấy. Con bé luôn lo lắng về Ryan nên theo lời Jung luôn chú ý tới cô. Khi máy quay báo hiệu cut là Luna đến ngay cạnh cô đưa Ryan chiếc khăn lau mồ hôi

-        Unni, chị không sao chứ - Luna hỏi

-        Không sao, chị chỉ thấy hơi mệt thôi – Ryan khẽ lắc lắc đầu

-        Không phải, là…………..- Luna giật mình, cô giật tay Ryan ra thì thấy cô đã ướt đẫm mồ hôi trong khi thời tiết hôm nay vẫn còn dịu mát – Chị không sao đấy chứ

-        Không sao, nghỉ một chút đi

Ryan đứng trong phòng nghỉ, cô nhìn phóng tầm mắt nhìn về một nơi nào đó thật xa xăm. Luna đứng cạnh nhìn bóng hình Ryan cứ mãi đứng đó không ngừng nhìn ra bên ngoài. Đôi vai Ryan gầy gầy xương xương run nhè nhẹ lên, dạo này cứ mỗi khi Ryan ở một mình là vô tình những giọt nước mắt của tự dưng rơi xuống. Cô không tới gần vì cô biết Ryan không muốn để ai thấy bộ dạng của mình lúc này. Luna đi ra ngoài phòng chờ, cô áp lưng lên cánh cửa, ngước nhìn lên trần nhà. Nhìn thật lâu, thật lâu.

Nhìn trên mặt Ryan tái nhợt hơn nữa nghe thấy giọng nói yếu ớt của cô, Luna cảm giác trong lòng như có một tảng đá. Cô không quên quãng thời gian ngày xưa, cô cũng không quên Ryan với cô quan trọng như thế nào, với một đứa trẻ mồ côi như cô thì Ryan chính là người thân, là người chị của cô. Ryan làm sao có thể trải qua cuộc sống như thế này? Người đó tại sao lại có thể làm thương tổn Ryan đến mức như vậy? Jin - JB, làm sao 2 ngươi có thể?

-        Dạ, Ryan là Jiyeon ư? – Hae Sung ngạc nhiên hét ầm lên khiến mọi người xung quanh đều nhốn nháo quay trở lại nhìn cô. Hae Sung vội bịp miệng lại, mắt vẫn mở to tròn nhìn bà Park đang giơ tay lên ra hiểu bảo cô nói nhỏ lại

-        Cháu, xin lỗi, cháu bất ngờ quá – Hae Sung xấu hổ nhìn bà , ánh mắt như đang xin lỗi

-        Uhm, là Jiyeon đó cháu- bà Park không giấu nổi nét tự hào và nụ cười tràn ngập yêu thương khi nói tới Ryan. Bất cứ khi nào nhìn thấy cô bà đều tự nhủ “ à, đó là con gái của mình, là của mình, là con gái của mình”

-        Cháu cũng đừng nói chuyện này lộ ra ngoài, Jung nói Jiyeon không muốn ai biết chuyện này thêm đến khi nó bình tĩnh trở lại nhưng bác vẫn nói cho cháu vì muốn cháu báo với bố rằng Jiyeon đã trở về rồi

-        Dạ.

Năm xưa trong nhóm tìm kiếm thì bố Hae Sung cũng có tham gia, ông vẫn cứ trách cứ mình rằng tới muộn. Gia đình ông và gia đình Jiyeon cũng có mối quan hệ thân thiết từ lâu. Hae Sung nhìn nụ cười của bà Park khi nhìn theo bóng Ryan đi khuất mà có chút ghen tỵ. Mẹ cô đã mất từ lâu nên cô luôn coi bà như mẹ mình vậy, giờ cô chợt cảm giác trong lòng có chút ghen tỵ với Ryan. “ Cậu ta đã có tất cả” Hae Sung thầm nghĩ. Có tất cả.

Jin đang ở trong phòng, cậu vò một tờ, vò 2 tờ, vò 3 tờ giấy, cứ viết rồi lại vò nát, chiếc bàn vốn dọn dàng giờ đây toàn mảnh vụn của giấy. Jin nghĩ lại về buổi hôm đó cậu tới nhà Ryan. Jin tới nói thì thấy không khí trong phòng khi cậu bước vào thật lạ. Không một ai nói gì cả, chỉ có Sam tới gần cậu vỗ vai – Cậu được lắm – Sam nói xong đưa cho cậu một phong bì, chiếc phong bì cậu để quên rồi đi vào trong phòng còn Jung và Key thì làm như không thấy cậu.

Jin nhìn quanh không thấy Ryan đâu chỉ thấy Hana và Mak đang gối đầu lên đùi JB ngủ ở phòng khách còn Ryan, không thấy cô ấy đâu. JB…JB..tại sao JB lại có mặt ở đây. Có phải có chuyện gì xảy ra rồi không? Jin tự dưng thấy lo lắng. Chẳng lẽ cô ấy giận vì cậu đi ăn tối với IU ư? Chẳng phải người sai mới là cô ấy ư? Không đến cũng không gọi lại. Có phải dạo này cậu quá dung túng cho cô ấy rồi phải không? Còn ra thể thống gì nữa

Cánh cửa phòng tắm bật mở, Ryan trong bộ áo choàng dài đầu tóc ướt sũng như chú mèo con bước ra ngoài, đôi mắt đỏ và sưng tấy, gương mặt vì nước nóng mà đỏ ửng lên. Cô đứng như trời trồng khi nhìn thấy Jin đứng ở ngoài phòng khách. Đôi mắt thoáng chốc lại đỏ lên nhưng bỗng nó nheo lại, một nụ cười thoảng qua làn môi kia. Ryan nghiêng mái tóc ướt sũng sang một bên nhìn Jin mỉm cười nhưng cô lại sắp rơi nước mắt khi nhìn thấy anh rồi. Cả một ngày chờ đợi một câu nói của Jin – Em có sao không nhưng………..

-        Em làm gì mà không nghe điện thoại thế hả? 

Jin cau mày lại hỏi Ryan, anh còn đang định trách cứ cô vì đầu tóc ướt như vậy rất dễ cảm thì một chiếc khăn tắm đã phủ trên đầu Ryan trước khi cô không kìm lại được giọt nước mắt kia . Hành động của JB  khiến cả Ryan và Jin đều sững sờ. Tiếng Ryan lý nhí – cảm ơn.

Các suy nghĩ liên tiếp lóe lên trong đầu anh, nhưng mà đến lúc người thật sự đứng ở trước mặt cô, ở cự ly gần như vậy nhìn sắc mặt cô mất đi vẻ hồng hào, nhìn tay cô quấn lớp băng gạc dày che vết kim truyền nước, tất cả những gì muốn nói đều nghẹn ở cổ họng. Chỉ mới 2 ngày không gặp cô sao đã cảm giác như 2 năm không ở bên cô chỉ cảm thấy một sợi dây nhỏ cuốn lấy trái tim anh, kéo một chút kéo một chút là đau đớn đến không thở nổi.

nhìn phòng bì trên tay Jin rồi lại nhìn anh khiến Jin cũng vô thức nhìn xuống tay mình. Anh chưa kịp nhìn cái phong bì mà Sam đưa cho anh là gì, giờ đây anh mới nhận ra, đó là…Jin nhìn Ryan thấy ánh mắt cô đang mong đợi nhìn mình thì anh cảm thấy cổ họng như khô khốc. Anh lắp bắp

- Cái này …cái này là mẹ anh, không phải anh điều tra em

- Anh đã xem qua chưa?

- Uhm ………Vì chuyện này mà em giận ư? Đây là của mẹ anh đưa cho anh. Anh cũng đã xem qua rồi – Vừa nói Jin vừa nhìn phản ứng của Ryan. Anh nhận thấy ánh mắt của Ryan cảm giác như vẫn không có chút giao động. Tổn thương một lần thì sau này vẫn mang nỗi sợ đó trong lòng. Jin tiến tới ôm Ryan anh nhẹ giọng nói – Anh xin lỗi vì không nói cho em biết nhưng mà anh không liên lạc được với em sau đó…nên…. Ryan chăn lời Jin nói lại – Đừng nói gì cả.

Jin gật gật đầu tỏ ý không nói nữa, " em về trở về lúc nào vậy?" "..........Vừa xong." Ryan  mơ hồ trả lời. "Yên tâm yên tâm, anh sẽ đợi tới lúc em thoải mái khi nói về chuyện này” . Ryan cười khổ trong lòng “ em đâu có làm gì mà anh phải đợi tới lúc em nói, em đâu có làm gì đâu”. Ryan suy nghĩ thật nhanh trong đầu cô. 

Jin dần hiểu được sao hôm qua cô không tới. Nhưng sao JB cũng ở đây nói là vô tình gặp Ryan trên đường nên tới đây ư? Ánh mắt anh trầm xuống. Mấy câu nói này, ai tin? Nhưng mà đợi sau này có thời gian anh sẽ làm rõ ràng xem đã xảy ra chuyện gì. Yul cũng chỉ kể tóm tắt cho Jin nghe mà thôi nhưng đoạn Ryan ngồi giữa trời mưa đợi anh tới thì không có kể nên lý do JB tới đây cũng vì thế mà đươc thay đổi. Ryan không muốn anh suy nghĩ nhiều quá.

Sam ngồi phía góc tối nhìn mọi người. Jin tính ra thời gian bên cạnh Ryan dù cũng được một timer lâu rồi. Tình yêu của cậu ấy anh không hề nghi ngờ gì cả, chỉ là có quá nhiều mối thắt mà người trong cuộc muốn gỡ thì người ngoài cuộc cố buộc. Anh không biết Jin và Ryan có thể vượt qua được tất cả không? Đôi khi chỉ một nghi ngờ nhỏ cũng giống như một chiếc cốc khẽ có vết nứt mà nứt mộ phát rồi thì thì càng dễ nứt phát thứ 2, để rồi chỉ một chút nước nóng vào thôi thì có thể vỡ bất cứ lúc nào.Anh đã từng nói với Jin sai sự thật dù chỉ là trêu đùa nhưng thực sự anh không thích người bên cạnh mình bị nghi ngờ. Anh có thích Ryan hay Jung không ư?

Tim đập nhanh hơn, không có. Ở bên cô ấy, chỉ là......... chỉ là cảm thấy rất thoải mái, thoải mái đến mức không muốn rời đi mà thôi. Nhưng anh biết đó không phải là tình yêu. Anh coi 2 người ấy như em gái mà thôi nhưng mà nếu 2 người đó bị tổn thương thì dù là ai anh cũng quyết không tha thứ. Anh nói là có thể làm được.

Đã một tháng trôi qua kể từ ngày Ryan biến thành Jiyeon nhưng cô vẫn chưa chấp nhận được sự thật này dù cho bà Park và Yunho luôn tìm cách đến bên cạnh cô. Từng chút, từng chút một. Gần đây càng nhiều phóng viên tới làm phiền cô kể từ khi cái tin đồn kia rộn lên nhưng có vẻ như ai đó đang cố làm cho nó lắng xuống thì phải. Cô có thể đoán ra đó là ai? Đêm nay cô lại nằm mơ.

Cô lại thấy cô bé gái kia. Cô bé ấy ngồi ở cổng viện, bên cạnh là ít hành lý đơn giản, ôm gối, cắn môi nhìn mọi người qua lại. Bóng dáng rất mơ hồ. 

Nhưng mà cô dường như lại có thể thấy rõ ánh mắt sáng ngời của cô bé ấy mỗi khi thấy có xe chạy về phía bệnh viện. Ánh mắt chờ mong một ai đó xuất hiện, một ai đó giống như chuỗi ký ức ít ỏi trong cô. Cô đợi người nhà tới đón nhưng không có ai? Không có một ai đến bên cô cả cho tới khi mẹ Ryan hiện tại tới đón cô về nhà.  Cô không nhớ gì cả? không nhớ gì cả chỉ có cảm giác như mình đã bị bỏ rơi. Từ mất mát đến chờ mong rồi đến thất vọng, cuối cùng trở nên tuyệt vọng.

Cô biết, cô luôn biết. Bởi vì giấc mộng từ trước đến nay luôn là như vậy. Nhưng mà lần này, dường như lại có chút gì đó khác biệt.  Bỗng có người đến cạnh cô bé ấy. Ryan cố gắng neo mắt nhìn kỹ xem đó là ai? Đó là hình bóng của ai đó, có chút quen thuộc. Người đó quỳ xuống bên cạnh cô cât tiếng nói – Jiyeon, con không sao chứ ?

Ryan lật chăn nhổm dậy, vừa động đậy đã cảm thấy đầu đau đến mức không chịu nổi. Cô rên rỉ một tiếng, nâng đầu, tầm mắt rơi ngay vào khuôn mặt lo lắng của người bên cạnh.  Sam và Yul. 

-        Em không sao chứ  - Yul ôm cô vào lòng

-        Em không sao.

Là bà Park, khuôn mặt đó là của bà Park – mẹ cô. 

Cô cứ như vậy tham lam yêu thích thứ cảm xúc kia như một thứ ánh sáng mới, nhưng mà lại tự nói với mình, chỉ cần nhìn thôi đã thỏa mãn rồi. Đã quen sống trong bóng tối, làm cho cô đối với ánh sáng kia vừa khao khát lại vừa sợ hãi. Nhưng không thể phủ nhận, cô đã dần quen với việc được yêu thương của bà Park, sự chăm xóc của Yunho và cả sự ân cần của người cha nhìn qua có chút lạnh lùng kia.

-        Bảo người ở phòng khách kia về đi, cuối tuần này em sẽ về nhà  

Ryan lười biếng kéo khăn chùm qua đầu. Cô biết Yunho vẫn ngủ ở phòng khách tất nhiên không phải chỉ là vì cô mà còn vì Jung nữa. Cô không biết 2 người đã xảy ra truyện gì nhưng cô cũng mơ hồ nhận thấy rằng giữa họ nhất định có vấn đề và Mak là sợi dây không thể cắt đứt giữa họ. Nhưng trước đây đã xảy ra truyện gì thì cô không thể hiểu được và còn Key thì làm thế nào bây giờ. Hơn 1 tuần này Key đã nhịn đủ lắm rồi, chỉ cần Yunho ở thêm ngày nào ở đây chắc chắn Key sẽ bùng nổ không biết chừng.

…………...
Em vẫn không hiểu tình yêu là gì
Nên em vẫn cứ mãi chẳng dám yêu
Nhưng tại sao trái tim ngu ngốc của em
Vẫn còn đập mạnh mẽ như thế này
…….Tình yêu vô vọng này cứ làm em đau đớn
…….Em nên làm gì đây


Jin đứng trong cánh gà nhìn người con gái trên sân khấu, nhìn một lần chưa đủ, anh muốn khảm chặt hình bóng cô vào trong trái tim mình. Anh chìm đắm trong thế giới của mình, khuôn mặt tĩnh lặng như hồ nước mùa thu. Dường như, vào thời khắc này, mới là cô chân thật nhất.  Hae Sung tiến tới gần Ryan mỉm cười rồi nói

-        Cậu dạo này gầy đi nhiều đấy

-        Ờ thế hả?

-        Cậu….là con gái của bác Park ?

-        Uhm thì sao – Ryan cũng nghe nói về mối quan hệ của 2 nhà

-        Cậu, rất có phúc đó

-        Có phúc hay không không phải việc cậu nên quản

Cuối cùng Hae Sung cũng đi thẳng vào trọng tâm mà cô muốn hỏi. Ryan cũng không hề khách khí mà quay lại đáp “ có liên quan tới cậu sao, tôi làm gì lại cần sự cho phép của cậu”. 

-        Mình chỉ muốn chúng ta là bạn tốt như trước mà thôi

-        Tôi không có người bạn đã khiến tôi suýt chết một lần đâu.

-        Đó ……- Hae Sung ấp úng “ đó là cậu tự ngã chứ mình đâu có làm gì”

-        Nếu không phải mọi người tìm được tôi sớm thì liệu giờ đây tôi còn đứng đây không?

-        Cậu…cậu

Hae Sung trân trối nhìn Ryan bỏ đi thật xa, ánh mắt cô buồn bã, trong ánh mắt như đang giằng co giữa những luồng suy nghĩ của bản thân, tại sao 2 chúng ta luôn như những người xa lạ, dù trước đây có thân thiết hơn nhưng chỉ vì một người con trai thì lại trở nên như thế. Jin không biết ai người nói gì nhưng anh đứng từ phía xa nhìn thấy Hae Sung như thế anh cũng có chút buồn và đau lòng, dù sao đó cũng là mối tình đầu của anh. Ryan cũng lạ lùng, Hae Sung thật ra cũng không có làm gì có lỗi với cô chỉ là ngày xưa có chút hiểu lầm vì JB. Jin bước ra bên ngoài đứng trước Hae Sung, khẽ vỗ lên vai cô.

-        Không sao đâu, đừng khóc, cô ấy không có ý xấu gì đâu, chỉ là hiện tại cô ấy tâm trạng không được tốt thôi.

Trên băng ghế của phòng hát, Hae Sung ngắm mắt dựa vào vai của Jin. Mấy năm nay cô cũng thực cô đơn. Dù cho danh tiếng của cô lên cao nhưng cô vẫn cảm giác thiếu một cái gì khác. Thiếu một điều gì đó cực kỳ quan trọng.

[Longfic] 8 năm | Jiyeon, Jin, JB, HaeSung |Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ