Chap 5+6: Đó chính là yêu

2.2K 36 1
                                    

*…………..
Từ ngày hôm đó ngày JB quỳ xuống trước mặt cô nhưng bông hoa ấy không dành cho cô, lời yêu thương ấy không phải nói với cô, cô như đã chết một nửa tâm hồn. Rồi ngày hôm ấy, ngày cô đi đôi giày cậu đưa đứng trên cũng sân khấu ấy, tình yêu của cô như đã bị chết rồi, rồi cô không muốn sầu muộn qua ngày nữa, trong cái tình yêu này chỉ có kẻ ngốc là cô luôn chờ đợi một người không yêu mình. Từ bây giờ phải trở về tự yêu mình thôi. 

Cô muốn đem nhiệt tình đặt vào công việc vào ước mơ. 

Hiện tại Ryan thích cuộc sống như vậy, lúc mới đầu rất khó để quên nhưng cô giờ nghĩ rằng nếu cứ loanh quanh trong vũng lầy tình yêu không lối thoát tự ngược đãi mình chịu đau khổ một mình thì không sớm thì muộn bản thân cũng sẽ không đạt được gì chỉ lãng phí sức lực và tình cảm. 

Sớm biết vậy nên Ryan đã sớm tỉnh ngộ, nói là sớm cũng không phải vì cô cũng mất vài năm để ổn định lại tình cảm của mình, bất quá thì cô cũng không dối lòng mình về một tình yêu vô vọng nữa. Cô sớm đã có châm ngôn mới cho cuộc đời chỉ là lần này về nước cô muốn xác nhận là lần cuối tình cảm của mình thôi và giờ thì cô đã biết lựa chọn của cô là đúng:

Yêu một người quá vất vả và đau khổ nên tự yêu bản thân sẽ đơn giản hơn.
*…………………….
Buổi tối hôm đó mọi người cùng nhau hát hò dưới trăng ôn lại bao nhiêu kỷ niệm ngày xưa hồi còn thực tập sinh hay hồi còn học ở trường  và mấy năm gần đây rồi đốt pháo bông mà lúc chiều Hae Sung mới mua mang tới. 

Mới đây thôi mà cả bọn đã trưởng thành hết rồi 27,28 tuổi không còn teen như trước nữa. Ở độ tuổi này không ít bạn bè đã lập gia đình nhưng nghệ sỹ như các cô thì không thể như thế được. Nana rất ghen tị khi nói:

Mình cũng muốn lấy chồng rồi 

- Thì có ai cấm cậu đâu, cậu cứ nhắm được ai thì lấy

- Thật hả? không biết ai lại có phúc thế đây

- Ryan, cậu vẫn chưa có người yêu à? Hay có rồi mà chưa dẫn về thế?
 Hae sung bỗng quay sang hỏi

À….tớ thì vẫn vậy thôi, công việc bận rội quá nên cũng chưa nghĩ tới chyên đó

- Ryan đứng đầu danh sách những người phụ nữ mà con trai muốn lấy làm vợ đấy

- Ai  zza, ghen tị quá nha…

- Thế còn JB và Hae sung thì sao? Các cậu đã có dự tính gì sau đợt này chưa?

- À mình sẽ thu xếp công việc để ở lại trong nước vì bố mình muốn thế? Còn nhưng chuyện khác mình chưa nghĩ tới.


Vừa nói Hae sung vừa níu tay JB. JB không nói gì, cậu chỉ cầm cốc nước lên uống không quên quay sang Jin với ánh mắt không thiện cảm. Ryan nhún vai, cô không quan tâm lắm ngoài mấy miếng thịt đang nướng kia.

Aaaaaaaaaaaa….thịt cháy hết rồi kìa, các cậu thật là…Jin mau lấy miếng kia cho tớ…

- Cẩn thận không nóng bây giờ…cậu chỉ biết ăn thôi hả?


Ryan và Jin lại quay sang cãi nhau …một buổi tối bình yên đầy tiếng cười đã trôi qua như vậy đấy.

Sáng hôm sau mọi người đều dậy sớm. Đám con trai thì quyết định đi câu cá còn mấy cô gái thì lại nằm nhà đắp mặt nạ dưỡng da dù cho có bị lôi kéo tới mức nào thì họ cũng nhất quyết không chịu đi với lý do giờ đã có tuổi nên cần chăm xóc da mặt không sau này không lấy được chồng. Mấy người kia chịu thua đành phải kệ họ . 

Gần trưa thì JB và Jin, Shinwoo cũng về mang theo một xô cá rất to trong khi 4 cô gái thì ngồi đắp mặt nạ rồi ngủ quên không ai nấu cơm hết. JB lắc đầu thở dài:

Ôi….không thể tin nổi

3 chàng trai đành phải tự làm cá và nấu bữa trưa bởi nếu đánh thức các cô gái lúc đang ngủ thì thảm họa sẽ sảy ra mất. Sau bữa ăn tối, mọi người đều tập trung ở phòng khách coi phim.  Ryan bỗng nhớ ra mình không mang điện thoại mà tối nay lại có hẹn nói chuyện với quản lý nên chạy vô phòng tìm điện thoại, đúng lúc ấy thì va vào JB đi lấy đồ. Cô thấy choáng váng cả đầu.

Cậu không sao chứ?

- ư…….ư…ư..không sao?

- Cậu sao chạy đi vội thế? Quên gì à?

- À mình đang chờ điện thoại của một người bạn….ư….ư…mình không sao đâu? Cậu cứ đi trước đi


Bỗng JB kéo tay Ryan lại, cô ngạc nhiên vô cùng. Cô ngước lên nhìn vào mắt JB, cô thấy ánh mắt ấy thật quen thuộc. Cô chợt hiểu hết tất cả nhưng cô không nói gì hết. JB vẫn không bỏ tay Ryan ra.  Một lúc sau, Ryan nhẹ gỡ tay JB ra cô cười nói: 

Sao thế có chuyện gì à, mình không sao mà mình cần lấy điện thoại bây giờ cậu không phiền nếu mình đi trước chứ? 

- Không..cậu đi đi..mình xin lỗi
. JB ấp ung

Không sao…thế mình đi trước nhé…

Ryan quay người bỏ đi mà không hề đắn đo, cô không muốn bất cứ ai hiểu lầm truyện giữa cô và JB nhất là Hae Sung và cả Jin nữa. JB ngẩn ngơ: 

Từ khi nào Ryan lại nói chuyện với mình khách sáo như vây? Cứ như thể chúng ta chỉ là bạn bè bình thường thôi vậy.


Bộp…. JB bị dí vào tường. Jin đã chứng kiến mọi chuyện, cậu gằn từng tiếng:

- Cậu vừa làm gì thế hả ? sao cậu có thể làm thế với Hae sung hả? 

- Mình chỉ…..

- Chẳng phải 2 người đã chia tay rồi sao? Hãy để cô ấy yên? Vì cậu cô ấy đã rất khổ sở rồi?

- Chẳng phải sau đó cô ấy rất vui vẻ với cậu còn gì ?

- Cậu còn nói thế hả? Cậu có phải là thằng đàn ông không ?

JB vốn dĩ đã không muốn tranh luận với Jin vì biết mình không đúng nhưng khi nghe Jin nói thế cậu lại thấy nổi giân.
Bộp…JB đấm Jin một phát.

- Cậu không có tư cách nói tôi. Cậu là gì hả ? 

- Cậu tức vì Ryan vẫn thích tôi à? Hay là tức giận vì Haessung yêu tôi không yêu cậu? 

- Bộp…cậu nói gì hả?

- Cậu cũng chẳng tử tế hơn tôi đâu? Cậu tưởng tôi không biết là cậu thích Ryan à lợi dụng lúc cô ấy mềm yếu để chiếm được tình cảm..thế nhưng mồm lúc nào cũng nói thích Haesung

- Tôi không có.

- Cậu hãy tự xem lại minh đi, đừng ra vẻ đạo đức giả với tôi. Ryan, Hae sung ai tôi cũng không muốn nhường cho cậu đâu.

- Tôi đã nói tôi không thích Ryan

- Không thích à? Thế thì đừng có ở gần cô ấy?

- Tôi đã nói chúng tôi là bạn.

- Cậu làm như tối mắt mù à? dù sao cậu cũng không có cửa đâu vì Ryan mãi mãi không quên được tôi…..dù sao thì tôi cũng không cần Ryan nhưng cậu cũng đừng hòng có cô ấy
. JB cười khẩy

JB ngoẳng mặt bỏ đi để Jin đúng đó không nói được câu nào. JB cũng không hiểu nổi mình, tại sao cậu lại nói nhưng câu đó. Cậu dựa lưng vào tường thở hổn hển. Không..không thể nào, cậu tại sao lại thấy khó chịu vậy .

Cậu thấy khó chịu khi Ryan cười với Jin, khi cô ấy ngõng nghẽo với Jin, khi cô ấy không nhìn cậu. Cậu cũng thấy khó chịu khi nhận thấy ánh mắt của Jin khi nhìn Ryan, đó không phải là ánh nhìn của một người bạn, cái ánh mắt ấy……

Cậu đang ghen với Jin ư? Ghen khi thấy Ryan tựa nhẹ vai Jin khi mệt, ghen khi cô ấy nói chuyện với Jin, khi cô ấy không nhìn cậu. JB nắm chặt tay lại nhớ lại hình ảnh Ryan cười nhưng không phải với cậu.

Người con gái cậu đã từng yêu nhất, cô bây giờ cách cậu chỉ có mấy bước, cậu cũng không dám tiến đến, không dám nói gì, cậu sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ, đưa tay chạm vào cô sẽ như ảo ảnh biến mất. 

Từ lúc thấy Ryan và Hae sung bước vào trường, trong lòng chợt thấy mừng rỡ sau lại chuyển sang lo lắng, nhưng cậu nghĩ đó là do lâu không gặp Hae Sung . Thế nhưng giờ đây cảm giác này là gì vậy. 

JB vò đầu, ngồi bệp xuống sàn nhà. Cậu cần phải suy nghĩ.

Chỉ mỗi mình Ryan có thể làm tim cậu tan vỡ tới mức này.
*…………………..
Ryan quay về phòng đúng lúc có chuông điện thoại reo:

Em chạy đi đâu mà chị chờ nãy giờ vậy…Jung gắt gỏng

Ryan thở sâu rồi cô kể lại mọi chuyện tối nay. Jung không nói gì, một lúc sau cô hỏi Ryan:

- Cái em muốn biết em đã xác nhận được chưa?

- Rồi..em đã có cái em muốn rồi

…..
Ryan gác điện thoại rồi nằm vật ra giường nhìn lên trần nhà. Cô nghĩ lại về cuộc nói chuyện ban nãy. Ryan vỗ vỗ đầu tự dưng nhớ đến JB, mấy năm trước cô bỏ đi cũng chính là muốn thành toàn cho JB và Hae sung và suy nghĩ kỹ lại bản thân mình. Cô đã quá mệt mỏi nhưng giờ đây thật may mắn khi cô đã biết được cái gì là quan trọng với mình.

5 năm qua trái tim cô cũng đã thay đổi, không còn tin vào cái gì là số phận hay sự chung thủy nữa nhưng cô như vẫn có cái gì vướng mắc trong lòng giờ cô đã biết rồi. Cô thực sự không còn lưu luyến gì JB nữa, thật may là cô đã nhận ra điều đó.

Mối tình đầu có khi cả đời không thể quên được nhưng cô quyết định cất sâu nó ở một chiếc hộp sâu thẳm trong cô.

Ryan nhẹ nhàng cầm chiếc đàn ghi ta cô mang theo. Nhờ Jin mà cô đã có thể đánh đàn khá tốt. Ryan ngồi nghịch cây đàn rồi quyết định đi dạo xung quanh nhà. Cô đã gửi tin nhắn cho Hae Sung nói cô đi dạo trên khu đồi sau nhà sẽ về trước bữa tối khoảng 7h.

Ryan lang thang bước đi trên con đường trải đá lên phía đồi thông. Dưới ánh trăng sáng rực rỡ trên kia cô như một bóng trắng huyền ảo bước đi trong đêm. Ryan mỉm cười vu vơ khi nhớ lại lời một bài hát cô đã từng nghe. Cô vừa đi vừa hát:

P/s: ( kết hợp giữa 1 bài bài nhạc nhật + muộn màng của Sỹ đan+ bịa thêm).

[Longfic] 8 năm | Jiyeon, Jin, JB, HaeSung |Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ