Chap 8: Không cần phải cố quên một người

2K 31 0
                                    

Chiều hôm đó, Hae sung bước tới gần phòng bệnh của Ryan. Hae Sung ngập ngừng một chút rồi  mới  mở của bước vào, cô thấy một bóng người thanh mảnh, hơi gầy trong chiếc áo bệnh nhân với mái tóc được buộc gọn thành từng lọng vào sau gáy, đầu vẫn quấn băng trắng, tay đầy vết bầm tím  nhưng vẫn không che đấu được vẻ đẹp dù có chút yếu đuối của mình ngồi tựa lưng hướng ra phía cửa sổ ngắm nhìn bầu trời. 


Trông Ryan có vẻ cô đơn lạc lõng trong căn phòng bệnh , cô ấy nhìn về một nơi xa săm nào đó không biết suy nghĩ gì mà mặt kia tràn đầy vẻ ưu tư.

Cạch…..cạch….Ryan quay người lại, cô lại trở nên tươi tắn như mọi ngày cứ như cái người ban nãy Hae Sung nhìn thấy không phải là Ryan mà là một người khác.

-        Hôm nay cậu thấy thế nào rồi? Hae sung bước tới gần và ngồi nhẹ xuống bên cạnh cùng với một bó hoa hồng trên tay.

-        Mình đỡ hơn rồi đáng lẽ nên xuất viện được rồi ý chứ nhưng không ai cho mình về nhà cả, kể cả bác sỹ, hehe…..


Nói chuyện một lúc sau thì Hae Sung có điện thoại gọi về cô về có việc gấp, đang định bước chân ra cửa thì Ryan bỗng nói :

-        Dạo này bố cậu thế nào rồi ?cậu còn hay viết thư cho bố giống hồi học ở trường không?mình thật nhớ hồi ấy quá đi mất, khi bọn mình bị phạt….

-        Cậu muốn nói gì vậy?
 Hae Sung quay lại thắc mắc nhìn Ryan.

-        Mình muốn nói rằng mình rất nhớ cậu, nhớ những lần chúng ta cãi nhau..nhưng cuối cùng chúng ta lại là bạn, thật buồn cười nhỉ? Ryan nhìn thẳng vào mắt Hae Sung cô nói.

-        Thế à.  Hae Sung đáp lại Ryan với giọng điệu hờ hững.

-        Với mình hiện nay ngoài gia đình và bạn bè thì không có gì quý hơn cả, tiền mất rồi có thể kiếm được, sự nghiệp sụp đổ cũng có thể gây dựng được…..và………tình yêu mất đi cũng có thể tìm thấy một tình yêu mới đẹp hơn trước. Nhưng cái gì đang có thì nên chân trọng, đừng để nó mất đi rồi sẽ không bao giờ tìm lại được nữa.

Hae Sung ngước lên cô chậm chãi tiếp lời : Đôi khi thể giới này không đơn giản như cậu nghĩ đâu, có vẻ so với ngày xưa thì cậu bây giờ thật khác đấy.

Ryan không phủ nhận những gì Hae sung nói: chúng ta ai cũng đều thay đổi,  chỉ là nhanh hay chậm và theo chiều hướng nào thôi, nhưng đó cũng không hẳn là điều xấu, đúng không?

Hae sung đứng dây : tớ phải về rồi. quay lưng ra cửa Hae sung nói: với tớ tình yêu cũng không phải  tất cả nhưng hiện tại với tớ thì tình yêu là điều không thể đánh mất, Nhưng cậu nhớ lời nói chúng ta là bạn chứ?

ừ, tớ vẫn nhớ, cậu yên tâm chuyện đó sẽ không thay đổi dù cậu có vô tình làm tổn thương tớ nhưng tớ sẽ nhớ chúng ta là bạn.

Hae sung chợt khựng lại, môi mím thật  chặt.

Mẹ Ryan ối ời ơi……., một tiếng gọi từ đằng xa vọng tới cùng với đó là tiếng chạy bịch bịch. Mak đang phi tới vừa đi vừa la hét. cánh cửa bật mở, Mak ngó đầu vào:

-Mẹ Ryan đang làm gì thế, ..ơ cháu chào cô….

Hae sung khẽ xoa đầu Mak rồi đi ra ngoài để mặc Ryan đang thừ người ngồi đó. Mak tự động cời giầy rồi trèo lên giường chui vào chăn nhưng lần này không nhảy mạnh như hồi hôm qua nữa bởi Mami nói mẹ Ryan đang bị đau. Ryan mỉm  cười hỏi thằng nhóc.

- Mami đâu Mak  ? chú Key nữa? Mà sao con lên đây một mình?  

Ryan khẽ lấy lấy khăn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Mak khi khuôn mặt bé bỏng ấy đang đỏ bừng vì chạy nhanh. Ryan níu mày khi thấy Mak thở hồng hộc vì mệt. 

-        Ai bảo con chạy nhanh thế hả?

-        Tại con muốn nhanh lên  với mẹ Ryan đấy chứ, mami cứ bắt con đọc sách hoài à.

-        Thế bài tập hôm nay con làm xong chưa?
 Vừa nói Ryan vừa cởi chiếc ba lô trên lưng Mak xuống rồi cời giầy bế bổng Mak lên giường.

Mak bĩu môi: “con làm xong lâu rồi nhưng mami lại không muốn cho con lên chơi, bảo sợ làm mẹ mệt.”.

Mak ngước đôi mắt to tròn lên nhìn Ryan như nghĩ ra cái gì đó rồi nó nhún cái chân ngắn ngủn đứng thẳng dậy, thổi nhè nhẹ vào vết thương băng trên đầu Ryan: “à ơi, cái đau mau đi đi nhé….phù..phù…”

Ryan ngỡ ngàng…. cô rớt nước mắt rồi như sợ ai nhìn thấy, cô ôm lấy thằng bé, hôn lấy hôn để vào cái má phúng phình kia, cho tới khi cả 2 mẹ con cười khanh khách trong phòng.  Một lúc sau, Key lệ khệ mang bao nhiêu đồ vào cho cô theo lời Jung unni. 

Key là bạn, là anh trai cũng như là vệ sỹ là quản lý giống Jung unni.  Key bằng tuổi Jung unni có một em gái bằng tuổi Ryan, bản thân cậu ấy là người gốc Hàn, do ngày trước Ryan có giúp em gái cậu ấy nhiều lần nên 2 người quen nhau và rồi khi Jung unni biết cậu ấy đã từng là vệ sỹ trong một công ty có tiếng thì Jung quyết định mời cậu ấy về làm vệ sỹ kiêm quản lý cho Ryan. Không ai có thể ngờ đươc một chàng trai với thân hình mảnh dẻ, trông thư xinh kia lại đã từng hạ một đám côn đồ khi họ cố ý tiếp cận nhằm bắt cóc Ryan. 

Hiện nay em gái Key đang giúp Jung unni quản lý một số việc ở bên L.A còn Key thì theo Jung unni về Hàn để giúp đỡ cô.

Không hiểu từ đâu tin tức cô bị thương lại bị lộ nên tình hình bây giờ khá căng thẳng, do mới chỉ bị lọt một chút nên Jung unni có thể lo được nhưng nếu lớn hơn thì sẽ to chuyện bởi Ryan khá nổi tiếng trong và ngoài nước. Ngay việc cô ở viện bây giờ cũng tuyệt đối phải phong tỏa tin tức số phòng và tên bệnh viện và hạn chế số người vào thăm nên tầng cô nằm giờ rất vắng vẻ và yên tĩnh. Ryan thấy thật phiền phức nhưng cô biết Jung unni làm gì cũng là vì cô thôi .

Key ngồi cạnh gọt hoa quả bên cạnh giường. Bình thường Key rất ít nói nếu cậu đã lên tiếng thì thực sự việc đó rất quan trọng. Key không ngẩng đầu lên.  

-        “Jung nói em không nhớ là có mang điện thoại không và cũng không nhớ là mình đã dặn ai là mình đi ra ngoài à?”

“Jung unni nói với oppa rồi à? “Ryan cắn một miếng táo. Cô nhớ lại ngay lúc gặp cô Jung unni đã hỏi cặn kẽ mọi việc để chắc chắn đó là tai nạn chứ không phải ai cố ý nhắm vào cô. Ryan là người nổi tiếng cũng không phải cô không gặp trường hợp bị hãm hại bao giờ.

-        “Vâng, em bị thương ở đầu mà, đau lắm đó oppa nên bị choáng, hình như lúc ấy thấy cảnh đêm đẹp quá em cứ thế đi ra ngoài luôn thì phải, em không nhớ nữa nhưng hình như là vậy đó.”

-        “Ừ, oppa biết rồi, ăn miếng nữa nhé Mak”. Key đưa cho Mak thêm một miếng táo khác. Key khẽ thở dài và trên giường Ryan cũng đang cố nén tiếng thở dài. Mak thì chẳng quan tâm gì cả cứ ngồi một tay ăn táo một tay ôm riết lấy Ryan, cậu bé rất nhớ cô. Bỗng như nhận ra một điều gì đấy, Ryan quay ra hỏi Mak:

-        “Đúng rồi Mak, sao không thấy mẹ con mắng mỏ mẹ nhỉ?”

Mak cười khục khặc: “con cũng không biết nữa, nhưng như thế càng tốt chứ sao, con chỉ hi vọng mẹ không bị bắt uống cái đống thuốc gì đen đen đắng ngắt như trước nữa, cái đó đắng lắm mẹ nhỉ?”

Cạch..cạch, bỗng bên ngoài có tiếng có tiếng gõ cửa, Key ngay lập tức đứng dậy đi ra .Mọi người không nghĩ là giờ này có ai lại tới thăm Ryan. Key lên tiếng: Ai đấy?

-        “Mình, JB đây…”…

  Mak  giơ tay suỵt nhẹ với Key rồi nằm xuống bên cạnh ôm chặt Ryan định giả vờ ngủ nhưng mắt cứ nhấp nháy nên bị Ryan bế dậy bảo đi ra ngoài, qua phòng Nana chơi vì Nana cũng bị viêm họng  do sợ di chứng nên cũng bị công ty bắt nằm viện theo dõi thật trùng hợp lại cùng tầng với cô. Mak phụng phịu:

-        “Con qua con méch cô Nana cho mà coi là mẹ không thương con nhé.”

Ryan khẽ mỉm cười, cô giơ tay véo véo cái má trắng mịn phúng phình của Mak, hôn chụp phát rồi cù lét cho tới khi thằng bé không chịu nổi phải giơ tay đầu hàng. Ra tới của Mak nhìn thấy JB thì quay tay trước ngực trịnh trọng tuyên bố.

-Nếu chú mà bắt nạt mẹ Ryan khóc thì con sẽ méch Mami cho chú uống thuốc đen sì đắng ngắt cho mà coi nhé.

JB không khỏi phì cười cậu ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt Mak cũng giả vờ trịnh trọng tuyên bố:  “tuân lệnh .”

- “Mak không thích chú . Ai bảo chú chuyên làm mẹ Ryan buồn nào”.

Jb có một chút ngỡ ngàng, cậu nhẹ nắm lấy vai chú nhóc rồi nở nụ cười nịnh bợ: sao Mak lại nói thế?

Key khẽ đẩy nhẹ vào lưng Mak: tới giờ uống sữa rồi Mak nhỉ?

Mak la lên: “ôi tới phim siêu nhân của Mak rồi.” Mak nghĩ tới đó là cậu nhóc nhốn nháo hết cả lên, ôm balo con gấu chạy thẳng ra ngoài quên cả chào Ryan.

“Key opa đi xem trông chừng Mak hộ em với”…Ryan quay ra nói với giọng nài nỉ. Cô lo Mak có thể chạy đi ra ngoài một mình thì rất nguy hiểm trong tình hình Jung unni không có ở đây. Key khẽ níu mày nhìn chằm chằm JB rồi quay lại hỏi Ryan: “em ở một mình ổn chứ.”

“Vâng, có phải một mình em đâu, có cả JB ngồi nói chuyện với em mà, opa không phải lo gì đâu”


Trước khi Key đi ra ngoài anh vẫn nói lẩm bẩm: “chính vì cậu ta nên anh mới lo”

JB giả vờ không nghe thấy rồi bước vào phòng trên tay cầm 3 bông tuylip màu vàng thứ hoa mà Ryan thích nhất. Cả 2 nhìn nhau mỉm cười. 

Ryan không ngờ rằng JB lại dành cả buổi chiều hôm ấy ngồi cạnh kể lại cho cô nghe những chuyện trươc đây của 2 người, vẻ mặt cậu tha thiết nồng nàn, tất cả đều giống như thật, giống như đang tái hiện lại tất cả ngay trước mắt cô. Nhưng cô biết cô không được giao động . Do tác dụng của mấy viên thuốc Ryan uống lúc nãy, cô thấy buồn ngủ lạ lùng, nằm  một lúc cô đã chìm vào giấc ngủ.

Trong phòng bệnh, JB nhìn gương mặt Ryan tái nhợt nằm trên giường bệnh, lòng đau đớn. Trước tới giờ cậu luôn không trân trọng Ryan bởi vì sao, bởi vì chỉ cần quay đầu lại là thấy cô, cô luôn luôn ở bên cạnh cậu không rời. cô từ trước tới giờ chưa bao giờ làm cậu phải quá lo lắng mà ngược lại Ryan luôn là người lo lắng chăm sóc cho cậu.

“Đối với mình cậu như là một thiên sứ, thiên sứ xinh đẹp hồn nhiên, thiên sứ của mình, mình không có cách nào buông tay cậu ra lần nữa, làm ơn hãy tha thứ cho mình một lần này thôi, từ trước tới giờ mình chưa hề cầu xin ai điều gì, mấy năm nay mình cũng không hề yêu thương thêm một cô gái nào.

Tại vì mình biết mình chỉ bị thu hút bởi cô ấy thôi chứ đó không phải là tình yêu thực sự, cậu có tin mình không? Hãy cho mình một cơ hội”.


Một bước chân khựng lại trước của phòng bệnh, tay vẫn còn cầm chiếc cặp lồng. Người đó chần chừ không nói được gì, rồi quay đầu bước đi thẳng.

*…………………………

Khi tỉnh dậy thì trời đã tối, Ryan nhìn sang bên cạnh thấy không có ai ở cạnh mình. Ryan nhớ lại hồi tối qua mỗi lần tỉnh lại nhìn thấy Jin nằm ngủ cạnh mình tay nắm chặt tay cô, khóe mắt cô lại đỏ lên. Từ hôm qua tới hôm nay cứ tỉnh lại là Ryan lại thấy Jin đang ở bên mãi sau bị Jung đuổi về cậu mới rời đi nhưng lại nói về qua nhà nấu cháo cho cô rồi lúc nữa sẽ lại vào với Ryan. Còn JB thì chắc đã bỏ về rồi, lúc cô thiếp đi hình như cô có nghe cậu nói chuyện thì phải, hay đó là mơ. Ryan ngước lên nhìn ra bên ngoài cô phát hiện ta trong phòng có một lọ hoa tulip màu vàng- thứ hoa mà cô thích nhất, hóa ra JB đã ở ngay cạnh cô và cậu ấy đã nói, đã nói những điều cô không nên nghe.

Giờ đây cả căn  phòng chìm trong một bầu không khí ảm đạm, bóng hoàng hôn từ bên ngoài hắt vào căn phòng càng làm tăng cảm giác thê lương hơn. Ryan không hiểu sao mình lại chợt trở nên yếu đuối tới mức này, trứơc đây cô luôn đứng một mình luôn tự vươn lên.

Cô chợt hồi tưởng lại quá khứ 6 năm về trước.

Đã bao lần mình khóc một mình thế này ? Dù mình lang thang trên những con phố buồn, dù cố vùi mình trong phòng khách sạn vào công việc… Lâu lắm rồi, và mình đã quen với việc âm thầm khóc và chịu đựng sự mâu thuẫn nội tâm luôn quấn lấy bản thân. Đôi khi mình muốn vứt bỏ vẻ cứng rắn mà bản thân đã tự xây trong mắt mọi người. Ai cũng ca ngợi Ryan dấu trong thân hình mảnh mai là nghị lực không ngờ. Nhưng ai hiểu được phụ nữ, càng mạnh mẽ bên ngoài thì tâm hồn càng mong manh!

Cô đã nghĩ cho mình rất nhiều lựa chọn, hoặc giả mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra, hoặc bỏ đi mà không thèm quay đầu lại hoặc quay lại hận người đó bởi dám ruồng bỏ cô. Nhưng cô đã đánh giá mình quá cao, khi ở một mình cô cũng giống như bao cô gái khác chỉ biết khóc.

Tình yêu chỉ là một phần trong cuộc sống, nếu không có, có lẽ có thể lấy thứ khác bù đắp. Có những chuyện, có những người chỉ thích hợp được nhắc đến, được nhớ mong vào lúc nửa đêm mà thôi.

Từ đó mặc dù Ryan vẫn cười nói vui vẻ thậm chí là chói sáng là đằng khác, nhưng luôn gây cho người ta cảm giác chỉ có thể đứng ngắm từ xa chứ không thể mạo phạm, ngoài mấy anh chàng tự cho rằng điều kiện của mình không tồi và có tính  bền bỉ, nhẫn nại theo đuổi, còn phần lớn các anh chàng khác đều chỉ biết đứng nhìn mà trách mình không có số đào hoa.  

Không biết bao lần Ryan dùng nước lạnh rửa sạch những vệt nước mắt trên mặt, sau đó nhìn vào gương mỉm cười. “Chẳng sao cả, không có tình yêu cũng không đến nỗi không sống được , cố lên”. Khi bước ra khỏi phòng vệ sinh, Ryan lại trở về hình ảnh một ngôi sao tự tin như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Không biết bao nhiêu lần Jung đứng dựa tường ở hành lang, đứng lặng lẽ, một mình. Ryan nhìn thấy chị liền dừng lại, mỉm cười và Jung không nói gì hết chỉ lặng lẽ vỗ vai Ryan: “Ngốc, muốn khóc thì hãy cứ khóc đi.”

-        Xin em đừng bao giờ hi vọng rằng mình sẽ được gì, đừng bao giờ hy vọng có bất kỳ sự báo đáp nào. Mối tình của em là đơn phương mà, em không nhớ à

-        Không? Không đúng.
 Ryan nói trong nước mắt.

Jung lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Ryan, khẽ vuốt đầu cô em bé bỏng của mình: “Em có bao giờ nghĩ tới tình yêu của em sẽ là gánh nặng cho người ta không?”

Không có gì là vĩnh cửu cả,  tình yêu cũng như vậy thôi, người đổi thay đâu phải là người có tội dù unni cũng không quý mến gì cậu ta nhưng cậu ta không có lỗi, lỗi là do em cứ mãi tin rằng chỉ cần mình cố gắng thì tình yêu một lần nữa sẽ trở lại.


Ryan vung tay Jung ra : “Em không yêu JB, em hận cậu ta.”

Jung mỉm cười chua chát cô dựa lưng vào tường ngừng lại một lát rồi quay sang nhìn thẳng vào mắt Ryan: “Cứ yêu đi em gái! Khi nào hết yêu rồi ta dừng lại. Không nhất thiết cứ phải giữ nó trong lòng càng không nên hận em à.  Càng hận thì càng đâu khổ bởi không phải người bị hận đau mà người mang trong mình hận thù với tình yêu mới là người đau nhất. 

Nếu không quên được thì không cần phải cố quên Ryan à, yêu và bị tổn thuong cũng là một điều tất yếu của cuộc sống dù không phải ai cũng có thể đi lên từ trong đau khổ nhanh chóng.”  


[Longfic] 8 năm | Jiyeon, Jin, JB, HaeSung |Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ