Đúng như đã nói, Kagami và thể loại (không phải là buồn là được rồi, đúng không?): ờm...lại sến sẩm, à nhầm, lãng mạn tiếp 😘
Trong này mình viết reader không cận nên bạn reader nào cận thì cứ coi như mình không cận nhé :)
Cộng với cái này là reader hơi nhút nhát và bi quan nhé mọi người :3***
Lần đầu tiên [Tên] gặp cậu, cô đã bị cậu ấy thu hút, bởi một vẻ ngoài rất oai phong và hùng dũng; như một con hổ mạnh mẽ và tràn đầy kiêu hãnh vậy. Nhưng điều đang nói rằng cô không biết làm cách nào để bắt chuyện với cậu ấy, cho dù cô có ngồi ở ngay bên trái của cậu ấy đi chăng nữa...
Kagami Taiga, một kẻ bốc đồng, tính cách nóng nảy, bộc trực. Với vẻ ngoài cao to, lực lưỡng và cái tính như thế, rất nhiều người trong lớp sợ cậu ấy. Nhưng chính vì những điều đó mà [Tên] cảm thấy cậu ấy rất là...khác lạ? Cô không biết nữa. Kagami như một chiếc nam châm huyền bí, hút lấy hết mọi sự chú ý của [Tên] vào cậu ấy. Và vấn đề lớn nhất ở đây là cô không biết làm thế nào để tiếp chuyện với cậu ấy.
Ngày hôm đó [Tên] đến lớp với một cặp kính giả. Vốn là một người ít bạn bè, dường như không ai trong lớp để ý tới sự khác biệt này, duy chỉ có cậu ấy.
"[Họ]-san, cậu đeo kính à? Đến bây giờ tớ mới biết đấy." Kagami hỏi, miệng đang nhai nhồm nhoàm một chiếc bánh.
"A...ư...ừm!" [Tên] gật đầu "...mấy hôm trước...tớ đeo kính áp tròng nhưng khó chịu quá...nên tớ lại đổi..." Cô nhanh chóng nghĩ ra một lí do để biện minh, trong lòng thì đang vui sướng đến tột độ vì đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện được với nhau nhiều từ như vậy. Ngoài ra, cậu ấy còn là người duy nhất trong lớp để ý đến sự thay đổi của cô.
Và đó chính là một kế hoạch nhỏ...
Vài ngày hôm sau, [Tên] tiếp tục đến lớp với cặp kính giả đấy... Cho đến một hôm..."Ưm...Kagami-kun, cậu cho tớ nhìn vở được không?" Hôm đó, [Tên] đến lớp và không đeo kính của mình nữa.
"Kính của cậu đâu rồi?" Kagami hỏi lại rất nhanh.
"Thì...kính của tớ bị vỡ...trong khi đó kính áp tròng thì hết hạn sử dụng rồi..." Cô quay mặt đi và nói, né tránh ánh mắt của hai người chạm nhau. Nếu cô mà nhìn vào Kagami, chắc chắn cô sẽ cúi rạp người để xin lỗi vì đã lừa dối cậu về chuyện này. Nhưng trong khi đó, Kagami có vẻ như không để ý một chút nào. Cậu nhanh chóng kéo chiếc bàn của cậu sát sang bàn của [Tên], để quyển sách giáo khoa và vở của cậu ấy ra giữa để hai người có thể cùng nhìn.
"N...Này, cậu không cần phải làm thế đâu, tớ có thể nhìn nếu cậu để vở ở bên cậu mà?" [Tên] lúng túng khi nhìn thấy người con trai đó bỗng nhiên ngồi rất gần mình.
"Nhưng cậu bị cận mà, làm sao cậu có thể nhìn với khoảng cách đó chứ?" Kagami nhìn cô với vẻ mặt rất khó hiểu.
"Vậy thì cậu chép bài kiểu gì? Làm sao cậu chép được bài nếu cậu để vở ra xa như thế?"
"Đây." Như để chứng minh cho [Tên], Kagami dễ dàng viết lên vở với tay trái của mình. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng cậu ấy thuận tay trái như vậy cả. Điều đó càng làm cho [Tên] thêm thán phục về Kagami.