chương 12:

2.4K 150 10
                                    

Chương 12: Đao thứ nhất

“Không tính chim bay cá nhảy, nơi này ngay cả hoa cỏ cây cối cũng sống, ngươi đã thấy rồi chứ?”

Bắc Thích dẫn Trường An băng qua tiểu viện, tiến vào khu rừng phía sau, nơi đó có một loại thực vật kỳ lạ sinh trưởng, cành không khác gì cây cối bình thường, nhưng nhìn từ xa xa lại như là có nước chảy qua vỏ cây, đi vào nhìn mới phát hiện trên thân cây có văn lộ trong suốt đang chảy nhanh chóng không ngừng một khắc, khiến người ta hoa cả mắt.

“Thấy rồi.” Bước chân của Bắc Thích rất dài, không hề khắc ý chờ Trường An, đứa trẻ đành phải vừa chạy theo vừa nói, “Có một đóa hoa to đùng đã ăn thịt ta.”

Bắc Thích dừng bước, quay đầu nhướng mày nhìn Trường An vừa không thiếu tay cũng chẳng cụt chân, ngạc nhiên nói: “Thế vì sao mà nó phun ngươi ra?”

Trường An rất đỗi kiêu ngạo ưỡn ngực đáp: “Ta đâm nó thủng một lỗ.”

“…” Bắc Thích bật cười vì dáng vẻ đó của nó, vò cái đầu như tổ quạ kia một phen, cười nói, “Ôi, ngươi còn là một chú sói nhỏ kìa – vậy thì cho ta xem thử, ngươi có bổn sự gì.”

Ông ta lấy thanh tiểu đao chẳng qua dài bằng hai bàn tay mà Trường An đang cầm, trở tay chém một cành cây, từ dưới lên trên, góc độ gần như vuông với mặt đất, sau đó khúc cây nọ bị chặt rơi theo một tiếng vang khẽ, Bắc Thích đưa tay đón lấy, một mùi hương thấm vào ruột gan từ bên trong cành cây nhỏ tỏa ra, trong đó quả nhiên là có nước.

“Cây này tên là quỳnh tương, ý tứ chính là trong có ‘quỳnh tương’ (rượu ngon), chặt cành cây phơi khô, phần cơm bên trong vỏ cây có thể nướng ăn, mùi vị rất ngon, lại rắn chắc dị thường, phòng trùng phòng chú, thậm chí có thể trừ lửa, là vật liệu tốt để làm nhà.” Bắc Thích đưa nhánh cây đến dưới mũi Trường An, hỏi, “Muốn nếm thử không?”

Trường An không ngại ngùng chút nào, ngửi thấy mùi thơm sớm thèm như gì, lập tức sán đến muốn nếm một ngụm, ai ngờ miệng nó còn chưa đụng tới vỏ cây, nhánh cây đã bị Bắc Thích vòng dưới mũi một vòng hệt như trêu chó rồi lấy mất, tự mình uống một hơi cạn sạch.

Trường An: “…”

Bắc Thích sảng khoái “khà” một tiếng, cúi đầu phát hiện chú sói con kia đang nhìn mình bằng ánh mắt thù hận, giống như được một trò vui vô hạn từ đây, cười to nói: “Muốn uống thì tự mình động thủ, chờ ngươi chặt đủ cành cây rồi, lại dựng cho ngươi thêm căn lều, nếu không ngươi cứ leo lên nóc nhà mà ngủ.”

Trường An nghiến răng nhận tiểu đao, không cần nghĩ ngợi ra sức bổ lên cành cây, nhưng mà “keng” một tiếng, lưỡi đao văng ra, không hề để lại mảy may dấu vết trên đó.

Trường An sửng sốt giây lát, lập tức lấy ra sức mạnh khi chém hoa ăn thịt người còn chưa dùng hết, liều một mất một còn, chém cây quỳnh tương kia mấy đao liền, chỉ chốc lát đã thở hồng hộc.

Bắc Thích nhìn nó đầy hứng thú.

Người đàn ông tuy rằng đã nhiều năm không muốn tiếp xúc với đám đông người nhưng cũng biết trẻ con tầm này tính nết ra sao – bọn chúng vô luận đang làm việc gì, vô luận thành công hay thất bại, đều vô thức quay đầu nhìn người lớn bên cạnh một cái, đôi khi là muốn cầu sự khen ngợi, đôi khi là ủy khuất xin giúp đỡ.

Thú Tùng Chi ĐaoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ