chương 43:

1.7K 95 17
                                    

Chương 43: Đông Hải

Vừa vào đông, dù tuyết đã rơi một đợt nhưng sự giá rét vẫn nằm trong phạm vi mọi người chịu được.

Những thú nhân cường tráng còn có thể kết bạn đi thăm dò địa hình, mang về một số con mồi cùng với một ít thực vật chưa kịp chết cóng. Có một lần, Hoa Nghi dẫn người đi trọn một ngày một đêm mới trở về, họ đi qua ngọn núi cao nhất, kết quả là lại nhìn thấy biển khơi.

Một đám thú nhân trên cạn nhìn chằm chằm biển khơi chừng như vô biên vô hạn kia cả nửa ngày trời, tất cả đều nghẹn họng trố mắt như nhau – Sách Lai Mộc thần côn khốn nạn này, lại dẫn bọn họ đến tận cùng phía đông của đại lục.

Sách Lai Mộc hết sức khinh thường sự ngạc nhiên của họ, hắn cho rằng đây mới là nơi an toàn nhất trên cả đại lục, không có một trong. Đợi đến khi mùa đông giá buốt nhất thật sự tới, đám nhà quê chưa từng xa nhà hai mươi dặm này sẽ biết thế nào là trí tuệ chân chính.

Từ đó về sau, mỗi ngày Hoa Nghi đều phái hai ba người ra ngoài, kẻ cước trình nhanh chóng ngày hôm sau trở về, cước trình hơi chậm thì ngày thứ ba trở về, bọn họ cũng bởi vậy mà may mắn được nếm thử đồ biển.

Trường An ngồi xổm xuống, dùng tay khua dưới nước, cảm thấy còn ấm áp hơn trên mặt đất. Y kéo lại tấm da thú trên người, mặt hơi xanh xao mà hắt xì.

Buổi tối hôm trước Thanh Lương con trai Lạc Đồng lại cãi nhau một trận với Lộ Đạt, chỉ bởi vì khi y dạy Lộ Đạt đao pháp, Thanh Lương luôn thích ngồi xổm ở bên xem việc khỉ gió này – được rồi, là Lộ Đạt đơn phương ầm ĩ, Thanh Lương thì chỉ khóc, hai tên nhóc một oa oa oa, một gừ gừ gừ, đến nửa đêm còn chưa thôi, Trường An phiền quá đứng dậy nạt Lộ Đạt một trận, sau đó xách Thanh Lương khóc sướt mướt ném cho cha gã.

Lạc Đồng cũng biết con mình là loại thế nào, chỉ cười khổ không nói gì. Lạc Đồng trên đường đào vong bị thương ở chân, A Diệp đã xem giúp – trong bộ lạc vốn không nhiều y sư, chuyến này còn chết mất bảy tám phần, hiện giờ chỉ sót lại mỗi mình A Diệp, thảo dược và thuốc bột cho ngoại thương nàng mang theo đã sớm dùng hết, trừ rửa nước muối và cố định bằng nẹp thì chẳng thể làm được gì với chân của Lạc Đồng.

Thời tiết mỗi ngày lạnh như một ngày, chân Lạc Đồng hôm sau không bằng hôm trước.

Vị tiền nhiệm thủ lĩnh không quả quyết, nam nữ tình trường quá mức này cảm thấy mình sắp không xong rồi, bởi vậy sầu lo vô cùng. Thú nhân trước nay thân thể cường tráng, Lạc Đồng lại đang tráng niên, chưa bao giờ nghĩ tới một ngày kia nếu mình chết, con trai phải làm thế nào. Giờ đây mới bất ngờ lo lắng hẳn, tên nhóc chỉ biết khóc lóc này về sau phải sống sao đây?

Nếu có thể, Lạc Đồng đương nhiên hi vọng gã có thể cùng Lộ Đạt, học từ chỗ Trường An một chút tối thiểu để bảo vệ bản thân, nhưng Thanh Lương hệt như một đứa trẻ lớn xác chậm phát dục, đến bây giờ thấy Trường An vẫn chẳng dám nói chuyện, ở một bên ngóng trông cũng phải trốn tránh ánh mắt y.

Nhi tử phế vật không tiền đồ như vậy, khiến Lạc Đồng xấu hổ đến mức chẳng dám mở miệng nói với Trường An.

Thú Tùng Chi ĐaoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ