Chương 17
Lại nói đến Song Tử. Sau khi về phủ, liền đánh một giấc dài. Hắn ngủ rất say, có lẽ vì mệt. Mãi cho đến khi hạ nhân thúc giục, “Vương gia, sắp tới giờ Dậu rồi, người đừng ngủ nữa.”
“Aizzzz, để ta ngủ, cút!” Song Tử nhíu mày, mắt vẫn nhắm nói.
“Vương gia, ngài không phải đi đón Thiên Bình công chúa sao?”
“Mặc kệ cô ta.” Song Tử vô trách nhiệm nói.
“Thế ngài tính mặc kệ Ma Kết Vương gia sao?”
Nghe tới tên Ma Kết, hai mắt Song Tử mở ra, “Khốn kiếp! Mau giúp ta chuẩn bị” Bật dậy, Song Tử khó chịu ra lệnh.
Gấp rút tắm rửa, thay y phục, sử dụng con tuấn mã nhanh nhất của mình phóng tới cổng thành, rốt cuộc hắn cũng tới kịp giờ. “Cái cô Thiên Bình này, bộ bò tới đây hay sao mà còn chưa thấy bóng dáng đâu?” Song Tử không vui nói, báo hại hắn mất giấc ngủ, đáng chết mà.
Từ xa, đoàn xe của Thiên Bình tiến tới, dẫn đầu là một vị tướng quân cưỡi con bạch mã, theo sau là một toán quân, tiếp đó là chiếc kiệu xa hoa, có lá cờ của Thiên Quốc, cuối cùng là xe chở hành lý của nàng mang theo.
“Công chúa, đã tới cổng thành rồi.”
Thiên Bình mệt mỏi đáp “Hừ, sao tận bây giờ mới lếch tới a, Lục Nhi, mau giúp ta chỉnh trang lại.”
“Lần hòa thân này là vì lợi ích quốc gia, Công chúa hãy có biểu hiện thật tốt nga.” Lục Nhi cẩn thận nói.
“Biết biết, mau nhanh tay.” Thiên Bình ngán ngẩm nói.
Đoàn xe tới cổng thành thì dừng lại.
“Thiên Bình công chúa, thỉnh xuống xe.” Song Tử trầm giọng nói.
Lục Nhi từ bên trong bước xuống, sau đó dìu Thiên Bình bước ra, nàng một thân tử y đẹp đẽ, kiêu sa, làn da trắng như bạch ngọc, môi đỏ thắm, đôi mắt to tròn, ngây thơ.
Song Tử như ngẩn ra trước vẻ đẹp của nữ nhân trước mặt. “Lão Thiên a~ trên đời này còn có người đẹp như thế này sao?” Không ngăn được tim đập thình thích, Song Tử tay run run cầm cương ngựa, mắt thủy chung nhìn đăm đăm Thiên Bình.
“Vương gia, Vương gia”
“Hả? À . . a mời Thiên Bình công chúa vào xe ngựa, tạm thời công chúa sẽ ở tại phủ của Bổn Vương, hai ngày sau sẽ tiếp kiến Hoàng thượng, hành lý nàng sẽ để cho lính của ta đem về phủ, còn những kẻ khác, không được tiến vào thành.” Song Tử hoàn hồn nói.
“Vậy còn nha hoàn của ta?” Thiên Bình cất giọng nói.
“À . . . có thể mang theo.”
Thiên Bình không đáp lại, lặng lẽ lên xe ngựa đã được chuẩn bị cho nàng. Song Tử dõi theo nàng cho tới khi thân ảnh ấy khuất sau màn lụa của xe ngựa. Chiếc xe lăn bánh, Song Tử giục ngựa chạy theo. Lâu lâu chiếc màn vén lại bị gió lật lên, chàng khẽ đưa mắt nhìn nữ nhân xinh đẹp như tiên bên trong, nhìn đến say mê .. .
--------
Qua ngày hôm sau. . . . Cuộc thi tuyển tú lại được tiếp tục. Phần thi “Thi”.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Fanfiction] Duyên
RomanceNơi nào thâm sâu tựa đáy vực, thăm thẳm, tối tăm không có đường ra Nơi nào lòng người thâm hiểm, ngoan độc được ngụy trang bằng những vẻ đẹp hoàn mỹ Nơi nào chỉ có bước chân vào mà cánh cổng đằng sau mãi mãi khép kín lại Nơi nào mỗi bước đi đều là m...