Giản Chính không nói chuyện, âm thầm quan sát kỹ khuôn mặt của cháu gái. Trông thấy Giản Lân Nhi không hề có nửa điểm nói giỡn, trong lòng ông âm thầm kinh ngạc, với tính nết của tên tiểu tử Dịch Nam Phong thì dù thế nào cháu gái ông cũng sẽ không có tâm tư này chứ.
“ Vì sao cháu nói như thế?” Giản Chính đối với câu hỏi của cháu gái thập phần kinh ngạc.
Giản Lân Nhi không biết giải thích thế nào, suy nghĩ nửa ngày bèn nói “ Cháu nhớ rõ ba mẹ ngày trước không phải như thế”. Đối với cách giải thích của Lân Nhi, Giản Chính vẫn không hiểu cháu gái muốn nói gì, im lặng chờ Lân Nhi tiếp tục nói.
“ Cháu… Cháu cảm thấy Dịch Nam Phong hơn cháu mười tuổi sẽ không có cái gì phát sinh hết.” Dịch Nam Phong đối với cô cùng với những cô gái khác kém anh mười tuổi chẳng có gì khác nhau cả, trừ bỏ việc bây giờ ở trên giường thì dính lấy nhau nhưng ở ngoài thì nửa điểm vẫn không thay đổi.
Giản Chính tựa hồ đã hiểu một chút “ Cháu không thích anh ta đối với cháu như thế sao?”
Giản Lân Nhi lắc đầu “ Cũng không phải là không thích, cháu cảm thấy thế này không giống như tình cảm nam nữ hoặc là vợ chồng, không có người nào đối đãi với cô bé mười tuổi và người trưởng thành giống nhau đâu chứ.”
Giản Chính đã hiểu được toàn bộ những băn khoăn của Lân Nhi, tựa cằm lên đầu cháu mình ông bỗng thấy thời gian quả thật là một điều thần kỳ. Mới ngày nào cháu gái còn bé vẫn ở cạnh ông hàng ngày, bây giờ đã thành cô gái phiền não bên cạnh ông thảo luận chuyện tình cảm.
Chậm rãi vuốt tóc Lân Nhi “ Bảo bối ngoan, mỗi một cặp đôi yêu nhau lại có cách đối đãi khác nhau.”
“ Nhưng …”
Xem cháu gái vẫn không hiểu ý tứ của mình, Giản Chính suy nghĩ nửa ngày mới mở miệng “ Lân Nhi, thời điểm cháu chuyển ra ngoài, tiểu tử Dịch gia có tìm ông nói chuyện, tương lai muốn cùng con kết hôn.”
“ Sao ạ???” Giản Lân Nhi đột nhiên ngẩng đầu, hoài nghi ông nội vừa rồi nói có điểm sai thì phải.
Giản Chính gật gật đầu “ Đừng nói cháu, đến ông cũng còn bị nó dọa.”
Ông còn nhớ rõ năm đó, Dịch Nam Phong với vẻ mặt xơ xác đứng trong thư phòng nói “ Cháu chờ Lân Nhi lớn lên”. Thời điểm ấy nhìn vào ánh mắt cậu ta, có điểm cương quyết lạ thường. Năm đó, Giản Chính so với Lân Nhi bây giờ cũng đều bị dọa cho giật mình.
“ Nhưng cái thời điểm kia cháu còn ít tuổi nha, Dịch Nam Phong như thế nào lại…?” Nhìn Dịch Nam Phong trông không có chút nào là yêu thích trẻ con nha.
Giản Chính nhìn cháu gái nở nụ cười “ Tiểu tử Dịch gia từ mười mấy năm nay đã sớm nhìn chằm chằm bảo bối của ông rồi”.
Giản Lân Nhi không nói lời nào, trong đầu cấp tốc suy nghĩ không biết liệu có thể là như thế hay không chứ? Tâm tư Dịch Nam Phong đối với cô như thế đã mười mấy năm rồi sao, từ khi cô còn nhỏ như thế anh đối với mình đã có tâm tư kia. Giản Lân Nhi cảm thấy khuôn mặt mình bắt đầu nóng lên, lắc đầu thật mạnh không ngừng nhắc nhở chính mình không được suy nghĩ linh tinh.
BẠN ĐANG ĐỌC
Đã Cưỡi Thì Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn
RomanceTruyện này thì ta tình cờ đọc trong một App Ngôn Tình. Nói chung thì rất hay nên đăng lên cho các cậu xem. Tình tiết phù hợp, nói về quân đội và đô thị nên nữ chính mạnh mẽ, kiên cường. Nam chính soái khỏi nói, bá đạo về mọi mặt. Hoàn cảnh gia đình...