==-- CHƯƠNG IV: KHỦNG HOẢNG TÀI CHÍNH --==
Yang YoSeob rành mạch kể mọi chuyện, không hề sót chuyện gì, kể cả chuyện người anh Yong JunHyung kia.
“Trời ơi, JunHyung là anh của em ư, ôi mẹ ơi, đó mà là ma quỷ sao? Người đó rõ ràng là thiên sứ mà, YoSeob, không ngờ lại có người bạn vu khống người khác như em.” Vẻ mặt mê trai ngây ngốc của G.Na khinh thường.
“Thật không ngờ nha, YoSeob, khi nào mới giới thiệu anh cậu cho chúng tớ quen biết đây?” HyunA vẻ mặt mong chờ.
“YoSeob à, anh cậu có bạn gái chưa vậy? ” HyunSeung mặt dày nói.
Yang YoSeob buồn bực, người anh ma quỷ của cậu làm sao mà có thời gian dành cho những người mê trai này được cơ chứ, không thể để họ nhảy vào hố lửa, phải gột rửa mấy cái đầu heo này mới được, “Tớ khinh nhá, cậu không biết xấu hổ à? Tớ nói cho cậu biết, anh ấy không hợp với cậu đâu, đừng tự làm mình đau khổ, anh tớ không phải là loại người mà người bình thường có thể đối phó đâu.”
Buổi sáng thứ N, ánh mặt trời bao phủ cả sân trường đầy nhân tài, Yang YoSeob không hạnh phúc xếp hàng chờ đợi trước cửa Ngân hàng Seoul, vẫn là bộ mặt nhập nhèm đôi mắt buồn ngủ, cậu rút cuộc cũng đã lên đến hàng đầu, thật không ngờ là có nhiều người đến vậy, WTF trường học thì nhiều thế mà chỉ có vài cái ngân hàng, thật không biết tiền đã đi đâu hết rồi. Rốt cục đến phiên cậu đối diện với cái chết khủng, Yang YoSeob đút thẻ vào máy ATM, nhập mã số, cậu thích nhất là rút tiền trước, rồi mới xem số dư, sau đó lại quyết định xem rút bao nhiêu, còn đang nghĩ đến tháng trước chưa rút tiền, ha ha, không biết vị anh trai ma quỷ kỳ này đang vui hay đang buồn, nếu đang vui thì trả cho cậu 1000, nếu buồn chỉ trả cho cậu 300, khiến một tháng kia cậu phải chạy vạy mượn tiền khắp nơi, còn phải dựa vào tiền bán hàng trên mạng mà sống.
Vì sao sinh hoạt phí của Yang YoSeob không phải ba mẹ quản mà là JunHyung, đó là bởi vì từ khi bước vào đại học, ông bà Yang đã giao cậu cho JunHyung quản, một là hai vị đại nhân tin tưởng JunHyung, quan trọng nhất là Junnie đã ở gia đình họ ba năm, từ sớm bọn họ đã coi JunHyung là con mình, cho nên Yang YoSeob mới bị mẹ ra uy bắt nhận Trình Thiếu Phàm làm anh nuôi; Hai là hai ông bà muốn hưởng hạnh phúc, lúc này thanh nhàn có thể đi du lịch giải sầu, giao Yang YoSeob cho Yong JunHyung cũng làm họ giảm bớt lo lắng. Cứ như vậy, Yang YoSeob bị lão ba lão mẹ vô tình bán đi, hơn nữa quan trọng nhất là bán N năm a. Không còn cách nào, Yang YoSeob chỉ có thể tự đánh chết mình rồi nuốt giận vào bụng, ai bảo chính bản thân mình không có khả năng kiếm tiền ra tiền.
Ông nội của Yong JunHyung và ông nội của Yang YoSeob chính là bạn thân, cũng là chiến hữu. Cùng chí hướng kháng chiến chống giặc, gặp nhau tại chiến trường, ở thời đại ấy, thật có thể nói là bạn bè cùng chung hoạn nạn. Nhưng sau này ông của JunHyung cùng gia đình di cư sang Mĩ, tuy vậy hai gia đình vẫn giữ liên lạc với nhau, năm 1999, ông còn mang cháu trai JunHyung về Seoul thăm hỏi ông của Seobie, sau đó còn nói đợi cháu trai JunHyung học xong sơ trung ở Mĩ sẽ đưa về Hàn Quốc học trung học và đại học, ở nước Mĩ nhiều năm như vậy nhưng ông nội Jun vẫn thích cháu mình JunHyung quay lại học hỏi nền văn hóa thâm sâu của Hàn Quốc. Ông nội Seob lần đầu tiên nhìn thấy JunHyung đã rất thích, vừa lúc con gái thứ hai của ông dạy trường tiểu học tốt nhất ở Seoul, hơn nữa còn biết được cha mẹ JunHyung ở Mĩ còn bận rộn sự nghiệp riêng của mình, không có thời gian chăm sóc nên gửi về đây, lại thêm đứa cháu Yang YoSeob đáng yêu là con một, suốt ngày ghen tị người khác có anh trai, việc này không chỉ giúp YoSeob nhận JunHyung làm anh trai mà còn giúp giao tình của hai nhà ngày càng bền chặt. Cứ như vậy, ông nội Seob quyết định JunHyung học xong sơ trung liền đến ở nhà Seobie.
Người bạn học đứng phía sau thành một loạt hành động của Yang YoSeob, không kiên nhẫn nói: “Bạn học à, bạn rút tiền xong chưa? Một mình bạn quẹt thẻ mất cả nửa ngày, không thấy còn nhiều người đang chờ à?”
Yang YoSeob vốn đang uể oải, lại nghe được phía sau nhiều bạn học phụ họa, khí tức nổi lên, cất thẻ vào, mặt không chút đổi sắc quay lại đối diện với khuôn mặt dài đầy mụn của cậu nam sinh, gắt gỏng đáp:
“Cậu dữ dằn cái gì, bộ tưởng tôi đây rảnh lắm à, nói cho mọi người biết, cái máy ATM này bị hỏng rồi, chờ lần sau đến rút tiền đi”. Mọi người ai oán than thở Yang YoSeob cũng không quay đầu lại, nghênh ngang đi khỏi, trong bụng còn chửi thầm bọn họ: Đáng lắm, dám đụng đến ta à
BẠN ĐANG ĐỌC
[JunSeob VER] (Longfic) Anh !! Em sai rồi
Фанфик(Longfic) Anh, em sai rồi. Đây là mình chuyển ver, nếu như có bạn nào hay trang nào type + trans fic này trước rồi mà mình chưa hỏi ý kiến thì mình xin lỗi. Bởi vì mình không biết cách nào để có thể hỏi xin được. Cảm ơn và thứ lỗi trước. Mình edit...