chương 10.4: rắc rối

2.8K 286 9
                                    


Trên đường đến bệnh viện, bỗng Seokmin nghe thấy tiếng ồn ào ở một con hẻm nên dừng lại và đi vào. Ngõ hẻm đó vốn toàn những tên côn đồ to con, tốt tướng ăn chơi sa đọa.

Thấp thoáng, cậu nhận ra người con trai đang nằm dưới đất là Jeonghan. Cùng lúc, mấy tên kia cũng nhận ra sự hiện diện của cậu. Một tên cao to trong bọn chúng nhìn anh bằng ánh khinh bỉ rồi nhếch mép:

- Nhóc con, muốn sống thì đi chỗ khác chơi!

Lập tức, Seokmin nhảy vào đấm cho tên ngạo mạn ấy một cú làm hắn ngã ngửa ra sau. Mấy tên khác sợ hãi, chạy đến đỡ tên cầm đầu lên và dìu đi. Trước khi rút, hắn đe dọa Seokmin:

- Mày không yên tao với đâu. Đụng vào tao chỉ có chết thôi!

Seokmin không nói gì. Cậu chạy đến đỡ Jeonghan lên:

- Jeonghan hyung. Mau tỉnh lại.

Phát hiện ra vết thương trên trán Jeonghan, Seokmin cõng anh lên rồi chạy thẳng về nhà mình ở gần đó. Trong lúc đó, Jisoo đang đứng đợi Seokmin ở trước nhà, thỉnh thoảng anh lại hắt xì vì những cơn gió lạnh thổi tới.

Sau một hồi chờ đợi, bóng dáng của một anh chàng cao to cũng đã xuất hiện. Anh mỉm cười hạnh phúc và định chạy đến nhưng đột ngột ngừng lại khi nhìn thấy Seok đang cõng một người khác.

Nhìn từ xa thì khó có thể nhận ra nhưng mái tóc vàng dài mượt làm anh liên tưởng đến... Jeonghan. Nét mặt anh bỗng biến sắc. Jisoo vội chạy vào một góc khuất, trong đầu cứ không ngừng suy nghĩ tại sao Seok lại cõng Jeonghan, và tại sao Jeonghan lại bất tỉnh? Cho đến khi Seok cùng Jeonghan khuất vào trong căn nhà.

"Seok à, có chuyện gì giữa em và Jeonghan sao?"


---- vạch ------- phân ------- cách ----


Ngoài bệnh viện, dòng người đông nghịt ra vào tấp nập. Wonwoo lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế đá, những suy nghĩ viễn vông cứ chạy lung tung trong tâm trí anh. Cứ thế, anh ngồi rất lâu, ánh mắt mông lung vô định nhìn về nơi xa xăm. 

- Wonwoo?

Một tiếng nói vang lên sau lưng kéo anh trở về hiện tại, giật mình quay lại và mỉm cười:

- Là cậu à...?

- Ừm. Tớ đi thăm bệnh. Cái cậu Mingyu đó, không sao chứ?

- Em ấy không sao... chẳng bị gì hết.

Wonwoo khẽ trả lời. Nhưng nụ cười buồn hiện lên trên môi anh làm Somin nheo mắt hỏi:

- Cậu sao vậy? Đang có chuyện buồn à?

- Huh? Không. Tớ đâu có buồn đâu. Tớ ổn mà.

Wonwoo cố gắng cười thật tươi đáp lại nhưng đôi mắt tinh tường của Somin đã phát hiện ra đằng sau nụ cười đó có một điều gì đó. Nụ cười đầu tiên của Wonwoo đã từng làm tan chảy lớp băng dày trong trái tim Somin.

- Cái cách cậu cười... thể hiện cậu đang buồn đó...

- Ơ... không... tớ đã nói là không có mà... - Anh ấp úng.

Pledis Academy |SEVENTEEN| [finished] Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ