chương 10.5: rắc rối

2.8K 278 19
                                    

Vẻ mặt Jisoo đầy lo lắng đỡ lấy Jeonghan nhẹ nhàng dìu bạn mình nằm xuống giường, nhìn thấy vết thương đang rỉ máu trên đầu Jeonghan, anh nhanh chóng nói:

- Em gọi bác sĩ à không đưa cậu ấy đi bệnh viện kiểm tra đi.

- Không cần đâu anh, nhà em có bác sĩ, lúc nãy đã gọi rồi.

Seokmin ngồi xuống ghế thở dài, cậu tắt điện thoại trấn an Jisoo.

- Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Jisoo nhíu mày hỏi.

- Lúc nãy trên đường đến bệnh viện, em thấy anh Jeonghan bị đám côn đồ tấn công nên lao vào cứu. Hình như trước đó anh ấy bị đánh vào đầu nên bất tỉnh, xong em phải cõng về nhà trước.

Seokmin nắm chặt hai tay kể lại, nghĩ lại lúc đó nếu cậu không tình cờ đi ngang qua, không biết chuyện gì sẽ xảy ra với Jeonghan nữa. Jisoo nắm lấy hai tay đang run bần bật của người yêu, anh vỗ về trấn an ngược lại:

- Em làm tốt lắm, không sao, giờ thì đợi bác sĩ vào băng bó cho cậu ấy nữa thôi.

Seokmin nhìn anh gật gật đầu.

Nửa tiếng sau Jisoo nhận được cuộc gọi từ nhà, bảo anh phải về cho việc gấp. Seokmin đề nghị cho xe đưa anh về tận nhà, nhưng Jisoo lại từ chối.

- Đưa người yêu về nhà là chuyện nhỏ, không phiền đâu, anh đừng từ chối nữa mà. Em muốn đưa anh về, không phải nhiệm vụ hay gì đâu. Nha?

Nghe vậy, Jisoo liền nuốt xuống những lý do ở đầu môi, anh đồng ý.

Trước khi rời đi Seokmin dặn dò quản gia phải chăm sóc trông chừng anh Jeonghan thật cẩn thận.

————————

"Choi Seungcheol..."

Jeonghan bật dậy, khuôn mặt vẫn còn nét hoảng sợ. Anh khẽ lầm bầm trong miệng:

- Sao mình lại ở đây? Choi Seungcheol là ai...?

Jeonghan đưa mắt nhìn quanh, thấy mình đang ở trong một căn phòng rộng lớn mang phong cách cổ điển. Trên trần nhà là một chiếc đèn pha lê sáng lấp lánh, nhìn quanh một hồi anh thấy căn phòng này rất quen mắt. Jeonghan toan bước ra khỏi giường thì một cảm giác đau nhói ở đầu khiến anh ngồi phịch xuống.

Theo thói quen, Jeonghan đưa tay lên trán và phát hiện ra là mình bị thương và có ai đó đã băng giúp. Nhưng... là ai chứ?

Chợt có tiếng nói vang lên và một chàng trai mỉm cười bước vào:

- Anh Jeonghan? Anh tỉnh rồi sao? Có đau chỗ nào không?

Cậu đặt bát cháo xuống bàn rồi ngồi xuống giường hỏi:

- Anh không sao chứ?

- Ừm...

Jeonghan khẽ gật đầu nhưng đôi mắt anh nhìn cậu đầy vẻ cảnh giác, Seokmin hơi bất ngờ nhưng cậu cũng không để ý lắm, cậu cầm bát cháo vẫn còn nóng hổi lên nhìn Jeonghan.

- Anh ăn chút cháo nha, từ từ thôi kẻo nóng.

- Ừm...

Vẫn là câu trả lời với ánh mắt dáo dác, chợt anh hỏi:

Pledis Academy |SEVENTEEN| [finished] Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ