"Hyeri, sáng rồi, dậy đi còn đi học nữa." Taehyung vào sáng sớm đã gõ cửa phòng Hyeri để gọi cô dậy.Đáp lại anh là một sự im lặng cực kì đáng sợ.
"Hyeri, cô có nghe thấy tôi gọi không vậy?" Anh bắt đầu cảm thấy lo lắng, nhịp gõ cửa cũng trở nên nhanh hơn.
Vẫn là sự im lặng đó, không ai trả lời anh.
"HYERI! EM CÓ SAO KHÔNG?" Anh đập cửa la lớn. Bình thường mỗi khi anh gọi thì cô đều trả lời nhưng sao hôm nay cả một tiếng động nhỏ anh cũng không nghe thấy. Anh sợ hãi vội vàng mở cửa phòng ra mới phát hiện cửa không khóa, nhìn một lượt quanh căn phòng thì không thấy cô đâu. Đang bối rối thì anh nghe thấy tiếng cô.
"Anh gọi tôi?" Cô từ nhà bếp ló đầu ra trả lời anh.
"Aishh... Cô... haizz... thiệt tình sao nghe thấy tôi gọi mà cô không trả lời cho tôi biết là cô đang ở đây." Anh ôm lấy lòng ngực đóng cửa phòng cô lại rồi chạy một phát đến cạnh cô mà quát lớn.
"Không phải tôi đã trả lời anh rồi sao..." Cô cúi đầu nói lí nhí sợ sệt trước cơn phẫn nộ đó nhưng mắt thì vẫn nhìn anh.
"Thiệt tình... Cô làm gì ở đây?" Mặt anh nhăn nhó vì cô đã làm anh một phen hú vía, sợ chết đi được.
"T-Tôi nấu bữa sáng cho tôi, anh và cả Sehun nữa." Cô rụt rè chỉ tay về phía bàn ăn.
"Thôi cho tôi xin lỗi vì đã mắng cô, cô không sao là được rồi. Vào ăn đi." Anh xoa đầu cô nhẹ giọng nói rồi đi đến bàn ăn, ngồi xuống.
"Tại sao anh lại la lớn như thế vào sáng sớm vậy?" Vừa ngồi xuống cô đã tròn mắt ngô nghê hỏi anh.
"Em ngốc thật hay giả vờ ngốc vậy?" Anh lắc đầu nghĩ thầm.
"Vì... vì tôi đói bụng mà kêu cô không trả lời nên tôi bực thì tôi la."
"Ồ, vậy cho tôi xin lỗi." Cô cười tươi. Anh nhìn đắm đuối nụ cười đó vì khi cô cười thật sự... cô rất đẹp, rất dễ thương.
"Bó tay em thật." Anh lại thở dài lí nhí trong miệng vì cái sự ngốc nghếch của cô, nói gì cô cũng tin cả.
"Hả? Anh nói gì?"
"Không gì, ăn đi."
"Nhưng Sehun đâu?" Cô thấy thiếu bóng dáng một người liền hỏi.
"Anh ta ăn sau... Cô có vẻ quan tâm anh ta nhỉ? Hừ."
"Hihi. Anh ấy rất dịu dàng lại luôn quan tâm đến tôi chứ không có giống như anh. Xì." Thấy cô trả lời như thế, trong anh nảy sinh cái cảm giác gì đó rất khó chịu. Hình như là ghen.
"Ăn lẹ giùm cái còn đi học." Anh gắt.
Sau khi ăn xong, anh chở cô tới trường. Anh còn bí mật cho một vài đàn em ở lại trong trường theo dõi bảo vệ cô khi có chuyện sẽ lập tức liên lạc với mình, cũng chỉ vì không muốn xảy ra tình huống như lúc trước.
Ở trường.
Taehyung dặn dò cô vài thứ như luôn giữ điện thoại bên mình, đi đứng cẩn thận, không tiếp xúc nhiều với nam nhân...v.v... rồi mới rời đi. Cô gật đầu qua loa chứ cũng không mấy để ý tới những lời dặn đó của anh.
YOU ARE READING
STIGMA 》Taehyung
FanfictionKhoảnh khắc anh bước vào cuộc đời em, anh đã hoàn toàn thay đổi nó... nhưng hướng xấu hay hướng tốt thì em vẫn chưa xác định được... #Hyeri -Cofheav_Store-