Suốt bữa cơm, xung quanh Hyeri như tồn tại một bầu không khí âm u và buồn bã khiến anh cảm thấy khó chịu. Cô cứ nhìn đăm đăm chén cơm, gắp từng đũa từng đũa một cách phờ phạc. Nếu Taehyung không gắp thức ăn bỏ vào chén cho cô thì chắc cô cũng ăn cơm không luôn rồi. Cô ăn xong, không nói một tiếng nào mà lặng lẽ bỏ về phòng."Cậu chưa nói cho em ấy biết à?" Sehun lên tiếng.
"Vẫn chưa."
"Em ấy có vẻ buồn." Sehun dời mắt nhìn Taehyung.
"Tối nay, em ấy sẽ qua phòng tôi ngủ, anh giúp tôi sắp xếp hành lý của em ấy. Mà này..." Bỗng Taehyung khựng lại, mặt trở nên tối sầm, mắt lia qua nhìn chằm chằm Sehun.
"Tôi sẽ trừ lương của anh nếu anh cứ tiếp tục lấy lòng em ấy như vậy. Hừ... (Dịu dàng đồ, nắm tay đồ... anh được lắm...)" Lời nói nửa đùa nửa thật của Taehyung làm cho Sehun phải bật cười.
"Tại sao vậy thưa cậu?" Cố kìm nén mọi sự khoái chí đang dâng lên, Sehun vờ ngô nghê hỏi lại.
"Ờm... Anh đừng hỏi nhiều, cứ nhớ lời tôi là được..." Quay về bữa ăn một cách lúng túng, Taehyung đã đỏ mặt từ lúc nào rồi.
"Vâng." Sehun cười.
"Nên vậy... (Quản gia riết như ông nội vậy... trêu cả cậu chủ, còn đòi giành người yêu cậu chủ...)" Taehyung hậm hực giáng xuống chén cơm vô tội cơn thịnh nộ của mình.
9 giờ tối.
Hyeri tắm rửa sạch sẽ, đánh răng rửa mặt rồi đến trước cửa Taehyung. Cô chỉ đứng đó và do dự, chứ không có can đảm gõ cửa.
"Định đứng ngoài đó tới bao giờ?" Taehyung nói vọng ra từ trong phòng khiến cô giật mình, sao anh biết cô đang đứng ngoài này nhỉ? Cô từ từ mở cửa phòng, nhìn vào thấy anh đang ngồi trên giường mà đọc sách. Anh mặc một chiếc áo sơ mi mỏng tay ngắn màu trắng rộng thùng thình cùng một chiếc quần thun dài màu xám. Cô thì mặc một chiếc áo len tay dài, cao cổ màu cà phê cùng chiếc quần jogger màu đen xám, vô cùng đơn giản.
"Đến đây." Anh dùng một tay đập đập vào vị trí kế bên mình nhưng mắt thì vẫn chăm chú nhìn cuốn sách. Cô bước từng bước đến gần chiếc giường rồi trèo lên nhưng không đến gần anh mà lại cố giữ khoảng cách.
"Em muốn gì? Đang cố chọc giận tôi à?" Thấy cô không chịu nghe lời mình, anh liền dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm khiến cô lạnh gáy. Cô cũng miễn cưỡng nhích lại gần anh, nhưng mắt thì vẫn đặt ở một nơi nào khác chứ không phải anh.
"Nhìn qua đây." Anh bỏ cuốn sách trên tay lên cái bàn cạnh giường rồi giận dữ ra lệnh. Cô từ từ quay sang nhìn thẳng vào mắt anh. Anh bắt đầu nhìn cô bằng một đôi mắt trìu mến, dùng một tay vuốt cái mái tóc dài và mềm mượt của cô vài cái, rất nhẹ nhàng và ôn nhu.
"Đừng nhìn tôi bằng đôi mắt đó... (Nó làm tôi càng không muốn xa anh đấy...)" Cô lại khóc, anh ngừng vuốt tóc cô, lấy tay quẹt giúp cô những giọt nước mắt đi.
"Haizz... Đừng khóc nữa... Mít ướt thế?" Anh kéo cô vào lòng, ôm thật chặt mà thở dài.
"Taehyung à... Seoul như thế nào vậy?" Cô gỡ anh ra, nhìn anh cười cười hỏi ngô nghê.
YOU ARE READING
STIGMA 》Taehyung
FanficKhoảnh khắc anh bước vào cuộc đời em, anh đã hoàn toàn thay đổi nó... nhưng hướng xấu hay hướng tốt thì em vẫn chưa xác định được... #Hyeri -Cofheav_Store-