Taehyung bế Hyeri đến chỗ xe đậu. Vừa đặt cô xuống hàng ghế sau xe, cô bắt đầu nhìn anh, ánh mắt đau khổ đó vẫn còn khiến anh nhói lòng... Nhưng biểu cảm trên gương mặt cô vẫn không hề có dấu hiệu thay đổi, hai hàng nước mắt vẫn cứ lăn dài như thế.Anh chợt ôm đầu cô, cô vì thế mà oà khóc lớn. Cho đến bây giờ, anh mới có thể nghe thấy được âm thanh tiếng khóc của đứa trẻ này, rất to. Anh vuốt mái tóc rối xù đó giúp nó trở về hình dáng ban đầu, mắt anh nhắm chặt thể hiện rõ sự hối lỗi.
"Tôi xin lỗi..." Giọng anh run run.
Anh buông cô ra, nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt lấm tầm đầy vết thương đó, nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng lo lắng.
"Cô có sao không?"
"Không... hic..." Cô gạt tay anh ra, quay mặt đi để tránh cái ánh mắt quan tâm ấy.
"Này... nhìn tôi." Anh gắt, cô từ từ quay đầu về phía anh nhưng mắt vẫn không nhìn anh.
"Anh... đừng hại họ..." Thương tích thì đầy mình, mặt thì đẫm nước vậy mà cô vẫn thương hại tụi Mendy.
"Đến bây giờ mà cô vẫn chỉ biết nghĩ cho người khác à? Một lần thôi, một lần cô nghĩ cho bản thân mình được không? Sao cô lại ngốc thế?" Anh gắt lên, quát mắng cô nhưng cũng chỉ vì anh lo cho cô mà thôi, lo nhiều lắm nhưng tại sao cô chỉ suy nghĩ cho người khác, cho dù họ có hại cô nhiều đến thế nào đi chăng nữa...
Cô im lặng, nước mắt cũng đã ngừng rơi nên anh bớt lo lắng hơn.
"Cô nhìn cô đi, tơi tả thế này là tại tụi nó đó. Cô không nghe thấy Mendy muốn giết cô tàn bạo đến mức nào à?"
"Nếu tàn bạo... thì đừng làm thế với họ... họ cũng là người mà..." Những vết thương trên khuôn mặt và cả trên người cô khiến việc nói chuyện cũng trở nên khó khăn hơn. Cô liên tục nói đứt quãng, nhăn mặt trong quá trình nói và anh đều thấy hết...
"Vậy... cô không phải người à?"
"..."
"Trả lời."
Cô vẫn im lặng, đôi mắt cô một lần nữa ngấn nước.
"TRẢ LỜI!" Anh mất kiên nhẫn mà quát lớn làm cho những giọt nước mắt kia giật mình, lặng lẽ rơi xuống...
"Hic... sự thật là... chưa từng có ai... hic... coi tôi là người bao giờ..." Từng tiếng nấc của cô như hóa thành những nhát dao lần lượt đâm thẳng vào trái tim anh.
"Nếu như ngày đó... hic... tôi không cứu anh... thì chắc trong mắt anh, tôi vẫn sẽ mãi chỉ là một con súc vật... đúng không?" Câu hỏi đó khiến anh sững người.
"Tôi..." Anh thật không biết trả lời câu hỏi này như thế nào.
"Haha... cả cha tôi nữa... hic... sau khi mẹ mất... hic... cha tôi cũng chỉ coi tôi như một cái máy rút tiền di động thôi..." Cô cố quẹt đi hết nước mắt trên khuôn mặt đã đẫm nước.
"Vậy hãy để tôi đền bù cho em..." Anh nhào tới ôm cứng lấy cô mà nở nụ cười nói.
"Anh nói gì?..." Chân mày cô nhíu lại, cằm thì tựa trên vai anh mà nghi hoặc hỏi.
YOU ARE READING
STIGMA 》Taehyung
FanficKhoảnh khắc anh bước vào cuộc đời em, anh đã hoàn toàn thay đổi nó... nhưng hướng xấu hay hướng tốt thì em vẫn chưa xác định được... #Hyeri -Cofheav_Store-