Chương 12: Quang Diệu muốn chết

29 0 0
                                    

Chương 12: Quang Diệu muốn chết

Ngọc Sư Sư | Phù Vân Phong

Người ấy mà, vốn không thể không nghĩ ngợi lung tung, vừa mới cảm giác bản thân số con rệp, Vương Tam Tiếu lập tức cảm thấy cả thế giới đều thật khó chịu, hắn vốn không phải một người mê tín, chuẩn xác mà nói, hắn là một người sẽ tùy theo tình hình thực tế mà chọn lấy tín ngưỡng cho mình, hôm nay trạng thái mà uống nước lạnh cũng dắt răng như thế này hắn đương nhiên sẽ không quy kết vì năng lực của mình hữu hạn, như vậy chỉ có thể là do thời vận không đủ.

Vừa mới xác định do thời vận có vẫn đề, Vương Tam Tiếu lập tức đóng cửa từ chối tiếp khách, lên mạng mua một đống《 Tâm kinh 》《 Kim cương kinh 》《 Lăng nghiêm kinh 》《 Phật thuyết lão nữ nhân kinh 》 các loại kinh thư và pháp khí để ở trong phòng, khiến cho Hùng Đại Hùng Nhị niệm cho hắn nghe.

Ba ngày sau, Vương Tam Tiếu xuất quan, cảm giác mình hình được mở mang ra, thánh khiết xán lạn, tự tin bị mất đi lại một lần nữa trở lại trong thân thể.

Hùng Đại nói: "Tam thiếu, Ngụy Quang Diệu mấy ngày nay vẫn gọi điện thoại, nói là có ủy thác."

"Ủy thác của nó... không phải để cho tôi tìm gái cho đấy chứ, lui, nói tôi không rảnh." Vương Tam Tiếu xùy một tiếng, trong lòng vẫn đang suy nghĩ cái tên miếng bọt biển di động này bị Tam thiếu làm hỏng chuyện tốt hai lần liên tiếp, khẳng định không thể nghẹn được nữa muốn đi trả thù đi, tuy nói hắn cũng là một tên ăn chơi trác táng ngày qua ngày, nhưng ai có thể ăn no rảnh mỡ mà chịu trò chuyện với một miếng bọt biển di động tào lao chứ?

Hắn đang suy nghĩ, đột nhiên điện thoại di động vang lên, Vương Tam Tiếu thờ ơ liếc qua, lập tức thì vui vẻ, chỉ vào màn hình nói với Hùng Đại: "Không thể nói xấu người ta sau lưng, xem, quả báo tới nè."

Hùng Đại nói: "Anh nếu như thấy phiền, để em xử lý."

"Ừ, cậu đi... Không, để tự tôi, " Vương Tam Tiếu ranh mãnh cười nói, "Tôi rất thích tán gẫu với tên vương bát đản này." Nói xong, nghe điện thoại, "Alo?"

"Họ... Họ Vương, tôi có ủy thác cho anh, " trong điện thoại di động truyền đến âm thanh say bí tỉ của Ngụy Quang Diệu, không biết cậu ta lại ở chỗ nào, lẽ nào ban ngày ban mặt lại chìm đắm trong tửu sắc

Vương Tam Tiếu ngồi xếp bằng ở trên giường bày ra thế ngồi kim cang, quanh người lượn lờ ánh sáng như vật quý nói: "Ủy thác gì?"

"Chú bảy của tôi tìm anh... có ủy thác gì?"

"Đây là chuyện cơ mật mua bán, tôi có nghĩa vụ bảo mật cho cố chủ, đối mặt với yêu cầu vô lý của cậu, tôi chỉ có thể nói không thể trả lời."

"Anh... anh đừng cố tình gây hấn!" Ngụy Quang Diệu cả giận nói, "Đừng cho là tôi không biết, anh và chú bảy của tôi trước kia đã từng làm gì!"

Dáng cười không để ý trên mặt Vương Tam Tiếu biến mất trong nháy mắt, ánh mắt của cậu thẳng tắp nhìn về phía trước, không biết đang suy nghĩ gì, giọng nói lại vẫn nhàn nhã tự tại như cũ, tràn đầy lực tương tác, hắn lười biếng than thở: "Không nghĩ tới, Ngụy công tử, cậu thế mà lại điều tra tôi?"

[Edit] Tam Tiếu - Ngọc Sư SưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ