Chương 39.3

1.3K 11 0
                                    

Dịch: Thụy Vi _ Nhóm dịch PHL
Nguồn: Truyện của tôi.

"Còn không phải sợ ngươi không cẩn thận mà chết." - Lời vừa ra khỏi miệng, Ngải Vi thoáng sửng sốt, sau đó hận không thể tự tát vào mặt mình một cái. Nói lời này, ngươi đã thật sự muốn ở cùng một chỗ với Nefertari, còn làm bộ làm người tốt nói nhiều như vậy làm gì. "Coi như ta chưa nói, chưa nói gì hết, dù sao ta sớm hay muộn đều cũng phải trở về, ta nghĩ, ngươi hẳn nên cẩn thận một chút với người bên cạnh.... A!"

Lời nói còn chưa dứt, cằm của Ngải Vi đã bị người kia giận dữ nắm chặt ở trước mặt vạn quân.

"Nói lại lần nữa xem."

"Ngươi nên cẩn thận một chút với người bên cạnh..."

"Không phải câu này!"

"Coi như ta chưa nói..."

"Không phải!"

"Dù sao sớm muộn gì ta đều phải trở về, ngươi nắm chặt như thế làm gì?" - Ngải Vi chịu không nổi, cuối cùng cũng lớn tiếng hô! Nàng tùy tiện đi! Đi tới chỗ vua Ramsses.

"Ngươi đã thực sự muốn ở cùng một chỗ với Nefertari, còn muốn ta phải thế nào? Cho dù ta để cho Nhã Lý chạy mất là không đúng, ngươi cũng không phải hoài nghi ta đến bỏ thuốc ngủ? Ngay cả khi giúp ngươi trị liệu vết thương, ngươi cũng không tin tưởng ta!" Ngải Vi nói xong, càng nói càng kích động, đôi mắt màu thủy lam thế nhưng lại bị một tầng sương mù phủ kín. "Nói cho ngươi đi! Ngải Vi ta mới không tiếc cái mạng của ngươi! Ta và ngươi căn bản là không cùng một thế giới! A..."

Ngải Vi bịt kín miệng mình, nói như vậy... không tốt. Hắn nhất định đang nghĩ mình điên rồi.

"Ta đã sớm biết."

Câu trả lời bình tĩnh đến kỳ lạ, Ramsses buông lỏng nắm lấy cằm Ngải Vi, nhẹ nhàng ghì dây cương, chiến mã rất nhanh ngừng lại. Hắn ôm ngang Ngải Vi, nhảy xuống ngựa, đưa nàng đặt lên trên. Chính mình lại ngồi rất khuôn phép trước mặt nàng, mày kiếm tuyệt diệu, thẳng tắp nhìn nàng. (mày kiếm: lông mày hình kiếm)

"Tốt lắm, nói ta cho biết tất cả đi."

"Nói, nói cho ngươi cái gì...?"

Mắt liếc Ngải Vi một cái.

"Được rồi... Nhưng ngươi rốt cuộc muốn biết cái gì?" - Đôi mắt màu xanh biển chớp chớp một cách vô tội, gương mặt nịnh nọt ở sát nàng, cuối cùng phải ngoan ngoãn cúi xuống. "Được rồi. Ta là người đến từ tương lai."

Qủa thế, hắn sớm đã nghĩ tới, vào lúc theo Giza lên gò núi nhỏ nhìn thấy nàng. Năm năm lặng lẽ trôi qua, thân thể của nàng không hề lưu lại chút dấu vết gì. Tất cả của nàng đều giống như khi họ mới gặp nhau. Thời gian trôi qua ở trên cơ thể mình nhưng trên người nàng lại không chút dấu vết.

Hiển nhiên, nàng cùng hắn cũng không thuộc một thế giới.

Gặp lại nàng, hắn mừng như điên những cũng tuyệt vọng! Loại cảm xúc phức tạp này làm cho hắn cơ hồ không thở nồi. Nàng vài lần đều muốn nói cho hắn chuyện này, hắn biết, nhưng hắn không muốn nàng nói, hắn coi như không có chuyện này!

[Edit] [Ngôn tình] Sủng Phi Của Pharaoh - Dụ Thế (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ