Tay Nắm Tay Buông

1K 49 4
                                    

Tác giả : Bí Bứt Bông

Thể loại: One-shot, fanfic Lý Chiêu Hoàng, cổ trang, POV (mời các bạn đọc thêm về giai đoạn lịch sử này ở đây)

Disclaimer: Các nhân vật trong one-shot này thuộc về chính họ. Đa số các sự kiện lớn trong truyện tuân theo lịch sử, nhưng diễn biến được viết dựa theo trí tưởng tượng của tác giả, một số tình tiết lịch sử cũng chưa được các sử gia thống nhất. Vì vậy, xin đừng đánh đồng chính sử với nội dung của truyện.

TAY NẮM, TAY BUÔNG

Ta còn nhớ, nguyên tiêu năm đó Thăng Long rét đậm.

Phụ hoàng biết ta thích ngắm trăng nên sai bọn cung nữ chuẩn bị rất nhiều than đặt ngoài hiên, trên bàn lại còn đặt loại mứt mơ chua chua ngọt ngọt mà ta thích nhất. Tiếc rằng, trăng chưa kịp tỏ, trời đã đổ mưa.

Ta ngồi trong lòng phụ hoàng, chán nản vân vê vạt long bào của người một hồi rồi ngủ quên lúc nào không biết. Đến khi người vỗ vỗ nhẹ vào má ta, gọi ta dậy, mẫu hậu và hoàng tỷ Ngọc Oanh cũng đã về phòng tự lúc nào.

Rốt cuộc, trăng nơi vườn đào đêm đó tròn thế nào, sáng thế nào, chỉ có mỗi ta và phụ hoàng biết được.

...

Thiên hạ đều bảo phụ hoàng điên. Nhưng ta biết, người rất tỉnh.

Quá tỉnh, nên mới phải dằn vặt giữa sự tồn vong của dòng tộc và sự tồn vong của quốc gia. Quá tỉnh, nên dù hận kẻ đã làm tan nát gia đình mình đến thấu xương, nếu kẻ ấy tay không đứng trước mặt người, người vẫn chọn không giết hắn.

"Phật Kim, họ Trần toàn một lũ tâm địa rắn rết, con nhớ dùng xong phải diệt." Lần cuối cùng ta được phép đến thăm người, người chỉ kịp lén nói nhỏ vào tai ta vỏn vẹn một câu như thế. Sau đó, lặng lẽ bước đi giữa làn khói nhang mờ ảo, như cái cách mà người vẫn xuất hiện trong giấc mơ của ta mãi về sau.

Phụ hoàng, trong đám người họ Trần đó, người có biết không, có cả mẫu hậu mà người yêu thương nhất, và còn có cả Trần Cảnh... của con.

...

Lần đầu tiên ta nhìn thấy Trần Cảnh thật ra không phải là khi hắn được đưa vào hầu ta rửa mặt, mà là lúc hắn lẽo đẽo đi theo Trần Liễu vào cung chờ gặp hoàng tỷ Ngọc Oanh một năm trước đó.

Hoàng tỷ rất giống mẫu hậu, từ bé đã xinh đẹp hơn người. Thanh tao như mai, rạng rỡ như đào. Nhìn hoàng tỷ múa, sẽ chẳng ai dám nghĩ đó chỉ là một đứa trẻ vừa tròn tám tuổi.

Trần Liễu ngây người, Trần Cảnh cũng ngẩn ngơ.

Ta đứng trên lầu cao, nhẹ nhàng tung hoa xuống làm một màn kết thúc vũ điệu nghê thường ấy. Mọi người vỗ tay tung hô, vây lấy hoàng tỷ mà buông lời tán thưởng.

Chẳng hiểu sao, lúc ấy, ánh mắt hắn lại hướng về ta, dán chặt vào ta.

...

Có lẽ sau này nhận ra ta, biết ngày ấy mình thất kính, nên hắn mỗi lần được gọi vào hầu lại cúi gầm mặt xuống, nói gì cũng lí nha lí nhí.

Truyện Ngắn Dã Sử Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ