Vừa về phủ, chuyện đầu tiên phúc tấn làm chính là cho người gọi Đông Thục Lan vào phòng mình. Nàng cầm lấy tay của Đông Thục Lan, hai mắt ửng đỏ:
"Muội, ta thật không biết nên nói gì cho phải."
"Phúc tấn, đừng kích động, ngàn vạn đừng kích động, chuyện này không tốt cho tiểu a ca. Phúc tấn xem, bây giờ người phải thật vui vẻ, thường xuyên tươi cười rạng rỡ, đứa bé sinh ra mới đáng yêu. Huống chi, đứa bé này cũng do phúc tấn cùng Bối lặc gia cố gắng có được, đâu liên quan gì tới Thục Lan."
"Nhưng cũng nhờ cát ngôn của muội cả."
Ô Lạt Na Lạp Thị cười đầy thâm ý, có điều Đông Thục Lan nhìn lại chẳng hiểu gì.
"Đâu có."
"Phúc tấn, Lý trắc phúc tấn đến thăm người, người gặp hay không gặp?"
Thúy Châu vào phòng bẩm báo.
"Cứ nói ta mệt mỏi, ngủ rồi."
"Dạ."
Đông Thục Lan vội vàng đứng lên:
"Nếu phúc tấn mệt mỏi thì Thục Lan xin cáo từ."
"Không sao, cứ ngồi lại."
"Không được, phúc tấn vừa mới có thai, thai nhi còn chưa ổn định, nhất thiết không thể để mệt. Tuy rằng gần sang năm mới, khách đến thăm nhiều, có điều đang là thời kỳ đặc biệt, chậm trễ một chút người ta cũng thông cảm được, dù sao không chỉ có Tứ bối lặc mà còn bao nhiêu người khác đều đang mong chờ tiểu a ca này, phúc tấn cứ nghỉ ngơi trước đi."
"Vậy được rồi, muội về đi, khi nào tỷ muội chúng ta lại hàn huyên. Thúy Châu thay ta tiễn thứ phúc tấn."
"Dạ."
Mới rời khỏi cửa viện phúc tấn ở không bao lâu, đã nghe thấy phía sau có người gọi:
"Muội muội, Đông muội dừng bước."
Đông Thục Lan vừa quay người đã thấy Lý trắc phúc tấn – người ban đầu đến để bái kiến phúc tấn, nàng ta rõ ràng không đi, liền chặn người ngoài cửa. Đông Thục Lan nhanh chóng đeo lên khuôn mặt tươi cười:
"Trắc phúc tấn cát tường."
"Ôi, đều là người trong nhà, muội sao còn khách khí như vậy, nếu không chê, chúng ta gọi nhau tỷ muội có được không?"
Nghe loại giọng Tô Châu này, nàng ta nói xong Thục Lan cũng phát lạnh, trước nàng có nghe bình đàn* Tô Châu, giọng nói như thì thầm của họ rất êm tai, không hiểu sao lời phát ra từ trong miệng vị Lý trắc phúc tấn này lại lả lướt cứ như má mì trong kĩ viện như vậy!
Nàng ta đi một bước lại lắc một cái, cái kiểu vung khăn trên tay lại càng giống. May mắn là nàng ta còn biết trang điểm, không đến mức biến thành bảng pha màu, đôi lông mày tinh tế kẻ nhẹ nhàng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, làm cho những đặc điểm của mỹ nữ Giang Nam được bộc lộ hết ra ngoài. Có lẽ là tại trước kia nàng xem phim cổ trang quá nhiều, vì nàng thấy mấy má mì trong kỹ viện buổi tối mở cửa làm ăn đều có bộ dạng như thế này.
* Một hình thức văn nghệ dân gian, vừa kể chuyện, vừa hát, vừa đàn.
"Thục Lan không dám."
BẠN ĐANG ĐỌC
Cuộc sống sâu gạo của mọt sách ở Thanh triều (Full+Ngoại truyện)
Roman d'amourCuộc sống sâu gạo của mọt sách ở Thanh triều Tác giả: Thiên Bản Anh Cảnh Nghiêm Top 100 ngôn tình hay nhất TQ Nguồn ebook.
