Chương 3 : Bí mật của cậu bạn trầm tư (3)

53 3 0
                                    


Ánh nắng bên ngoài rất gắt, chói rọi vào mắt khiến người ta có cảm giác đau rát.

Phía trước của hội trường lớn là thư viện.

"Kha Mộng Kì, đây là thư viện của học viện chúng ta, phía trước là giảng đường...". Tiểu Vân chỉ từng nơi cho Mộng Kì biết.

"Ừ!". Kha Mộng Kì vừa nghe vừa chăm chú ngắm nhìn ngôi trường Khải Thịnh danh tiếng.

Hai người từ từ bước đi, Tiểu Vân vẫn nói liên tục không biết mệt, giới thiệu từng ngóc ngách của học viện cho cô bạn đến nhập học sau cô hai ngày này.

Những cây ngô đồng hai bên con đường nhỏ cành lá sum suê, ánh nắng chiếu qua những tán cây hiện lên những vệt sáng lấm tấm trên mặt đất.

Bên phải họ là một bãi cỏ rộng, những ngọn cỏ nhỏ lớn rất nhanh trong mùa nóng nực, oi ả, tỏa hương thơm ngọt mát.

Kia là... Kha Mộng Kì nhìn thấy một bóng người quen thuộc, dáng người cao cao đang tựa lưng vào gốc cây ngô đồng. Dưới ánh nắng, người ấy trông thật cô đơn, lạc lõng.

"Kha Mộng Kì, trường của chúng ta không tệ lắm đúng không?". Tiểu Vân rạng rỡ, vui vẻ nói với Mộng Kì.

"Ừ, đẹp lắm". Kha Mộng Kì trả lời bạn mà tâm trí đang ở đâu đâu.

"Sắp đến giờ ăn trưa rồi, hay là hai chúng ta ăn cơm cùng nhau nhé, cậu nghĩ thế nào?".

"Thôi, mình không đi ăn đâu, cậu cứ đi trước đi! Bây giờ mình không thấy đói, mình đi tham quan một lát nữa đã". Kha Mộng Kì cười, khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên.

"Ừ, thế cũng được. Vậy mình đi trước nhé!". Tiểu Vân vẫy tay tạm biệt Mộng Kì.

Kha Mộng Kì lặng lẽ nhìn bóng người quen thuộc đó, dần dần tiến lại gần.

Cậu ấy có gương mặt đẹp, hàng mi dài, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, làn da trắng mịn, trên khuôn mặt có bóng nắng chiếu rọi qua kẽ lá. Đôi mắt nhắm hờ, nhàn hạ như chàng hoàng tử đang nằm ngủ trong câu chuyện cổ tích.

Chàng hoàng tử tuấn tú dưới gốc cây ngô đồng, đây đúng là một bức tranh tuyệt đẹp!

Dường như bước chân nhỏ nhẹ của Kha Mộng Kì đã làm hoàng tử tỉnh giấc, chàng từ từ mở mắt, quay đầu lại.

Chính là khuôn mặt đẹp trai mê hoặc lòng người ấy! Kha Mộng Kì sững người.

"Tại sao cậu lại ngồi đây?". Kha Mộng Kì ngạc nhiên hỏi.

"Tại sao tôi lại không được ngồi ở đây?". Trình Vũ Kiệt lạnh lùng đáp, đôi mắt đẹp chứa đầy sự bất mãn.

"Cậu có biết hôm nay cậu phải phát biểu tại buổi lễ khai giảng không? Tại sao cậu không đến dự?". Kha Mộng Kì hỏi.

"Biết thì sao chứ? Đó là việc của tôi, không liên quan gì đến cậu cả". Trình Vũ Kiệt nói giọng bất cần, âm lượng cao hơn rõ rệt.

"Có phải vì nhà cậu có chuyện gì xảy ra không?". Kha Mộng Kì không vì sự lạnh nhạt của Trình Vũ Kiệt mà lùi bước, cô vẫn quan tâm hỏi han cậu.

Ánh nắng vẫn chiếu rọi lên khuôn mặt không biểu lộ chút tình cảm của Trình Vũ Kiệt, cậu ta khẽ liếm đôi môi đang khô nẻ của mình.

Người con gái đối diện có mái tóc dài đang bay bay. Ánh mặt trời chiếu thẳng lên người cô.

Trên cây, ve vẫn kêu không ngừng, khiến thời tiết mùa hè càng oi bức thêm.

"Cậu có tư cách gì mà đòi quản việc của tôi?". Ánh mắt Trình Vũ Kiệt lạnh lùng trở lại. Cậu đứng lên, toàn thân được ánh nắng chiếu rọi vào.

"Đúng vậy, mình không có tư cách gì quản việc của cậu, nhưng bản thân cậu là một sinh viên ưu tú được thầy cô coi trọng vậy mà lại làm nhiều người thất vọng, còn khiến kế hoạch của các thầy cô bị thay đổi, chẳng lẽ cậu tự thấy mình có lý ư? Cho dù cậu có bận chuyện gì đi nữa, cậu làm như vậy đã là không đúng rồi. Chẳng lẽ cậu là một kẻ hèn nhát sợ đứng trên bục phát biểu?". Kha Mộng Kì nói với giọng vô cùng tức giận. Cậu ta không thèm để ý đến sự quan tâm của cô.

"Cậu đã nói đủ chưa vậy?". Trình Vũ Kiệt nhìn chằm chằm vào cô bạn không biết trời cao đất dày này, cảm thấy hơi tức giận.

"Chẳng lẽ cậu không thấy là cậu đã sai hay sao? Không nói đến những chuyện khác, không tham gia lễ khai giảng, đây là hành động đúng đắn của một sinh viên mới vào trường Khải Thịnh ư?". Kha Mộng Kì không chịu ở thế yếu.

...

Trình Vũ Kiệt không đếm xỉa đến lời nói của Mộng Kì, bỏ mặc cô đứng đấy, đi thẳng về hướng thảm cỏ.

Bước chân cậu ta không bình thường mà hơi cà nhắc.

Kha Mộng Kì nói nhỏ: "Cậu đúng là đồ lạnh lùng, kiêu ngạo".

Bỗng nhiên, Trình Vũ Kiệt quay đầu lại "Cậu nói cái gì?".

Kha Mộng Kì vội vàng lắc đầu: "Không, không có gì cả".

"Cậu hãy nhớ, việc cậu hứa với tôi nhất định phải làm đấy nhé". Trình Vũ Kiệt nói với giọng lạnh lùng.

"Chuyện gì cơ?". Kha Mộng Kì đã quên mất cô đồng ý với cậu ta chuyện gì.

"Cậu đã hứa sẽ giúp tôi giữ bí mật thì phải giữ lời đấy nhé". Đột nhiên Trình Vũ Kiệt trở nên gượng gạo, như một đứa trẻ làm sai mà không biết mình sai ở đâu.

"À, chuyện đó ư!". Kha Mộng Kì cười cười, "Được thôi, mình chắc chắn sẽ giữ đúng lời hứa, không biết đó là bí mật gì mà không thể nói cho người khác biết". Cô khẽ bĩu môi.

"Được rồi, cậu có thể đi". Trình Vũ Kiệt cho tay vào túi quần bước đi luôn, môi còn nở nụ cười làm mê hoặc lòng người, quét sạch hết hình ảnh của một chàng trai lạnh lùng trước đó.

Trời nắng nóng như muốn đốt cháy cả mặt đất, Kha Mộng Kì cảm thấy người nóng bừng, bụng cũng đang sôi ùng ục. Trình Vũ Kiệt là nhân vật nổi tiếng gì chứ, chẳng qua chỉ là một tên nhát gan, hay bỏ cuộc trước khi lâm trận mà thôi.

Khiêu Vũ Cùng Anh Nhé, Lolita (HOÀN)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ