Cuộc sống cũng tựa như một thước phim, trong phim các tình tiết liên tiếp diễn ra, mọi nhân vật được xây dựng để gặp nhau, dù là nhỏ nhặt như thế nào vẫn có mối liên quan đến nhau. Trên thực tế, đó là định mệnh. Số phận đã buộc ai phải gặp ai, sẽ làm những gì, đều có mục đích của nó.Trước đây BaekHyun đã từng bị thương trong một lần trượt tuyết cùng bạn ở Mỹ, vết thương cũ cũng ở vị trí cổ chân, thế nên bà Hwang ra lệnh cậu phải nhập viện để kiểm tra lại. Cậu miễn cưỡng vâng lời, nhưng nghĩ lại thật ra không có vấn đề gì, bỗng dưng cậu muốn đến một nơi nào đó thật yên tĩnh, bệnh viện cũng là ý kiến hay. Không phải về căn nhà với không khí ngột ngạt, căng thẳng như sắp sửa xảy ra chiến tranh thế giới thứ ba, dù ở lại đây vài ngày cậu cũng bằng lòng.
"Từ giờ về sau, con không được đi đâu xa, trừ khi có ba mẹ đi cùng!"
"..."
"Nếu muốn đi với bạn bè thì đích thân bạn con phải đến xin phép mẹ!"
"..."
"Con có nghe mẹ nói gì không?"
"Ơ...dạ...hả? Mẹ nói gì?" Baek Hyun ngơ ngác nhìn mẹ.
"Con làm gì ngây người ra đó vậy?"
"Dạ không ạ...chỉ hơi mệt thôi." Cậu ậm ừ.
"Thôi, mẹ không làm phiền con nữa!"
Bà Hwang thở dài mệt mỏi. Chuyện của Se Hun bà vẫn chưa tìm được cách giải quyết, đứa con trai út bướng bỉnh gần đây luôn tỏ ra xa cách với bà. Bà biết cậu vẫn còn cay cú chuyện vì chuyện của Se Hun, là người đứng ở giữa cuộc tranh luận, thật khó khăn để phân giải, đặc biệt khi cả hai đều là những người bà luôn yêu thương. Bà đã từng suy nghĩ về việc Baek Hyun nói về Kyung Soo, chẳng phải bà không hề có nghi hoặc nào, thậm chí bà đã từng nghĩ đến việc Se Han không thể là con của Kyung Soo. Thế nhưng, bà vẫn canh cánh trong lòng một chuyện quan trọng hơn cả, rằng nếu mọi chuyện vỡ lỡ, người thiệt thòi sẽ là con trai bà.
Cửa phòng bệnh vang lên tiếng "cộc, cộc". Bà Hwang nhanh chóng bỏ qua những ý nghĩ kia, bước đến mở cửa. Một người thanh niên lạ mặt, tay cầm một giỏ hoa quả, nhìn bà nở nụ cười."Chào bác!"
"Cậu là..."
"Cháu là Jong In, bạn của BaekHyun!"
"Ơ...anh Jong In à? Là bạn của con ạ!"
BaekHyun từ trong nói vọng ra."Thế thì con vào đi! Bác ra ngoài một chút, hai đứa cứ nói chuyện! Baekie à, lát nữa mẹ sẽ quay lại!" Trước khi rời khỏi phòng, bà Hwang vẫn không quên mỉm cười chào Jong In, ánh mắt thoáng chốc có điều gì là lạ.
"Sao anh lại đến đây?" BaekHyun mở tờ báo ra xem, nói lẫy.
"Anh xin lỗi!" Ngay câu nói đầu tiên của Jong In, anh đã khiến cậu phải mất cảnh giác, giương mắt nhìn anh chằm chằm. "Anh không biết em từng bị thương, nếu như biết trước thì anh sẽ không đi quá nhanh để em phải cố gắng chạy theo, và cũng sẽ không nghĩ em là..."
"Là phế nhân chứ gì? Không sao, dù sao em cũng đang là phế nhân thật sự rồi đây."
"Sao thế? Chân em có vấn đề gì à? Bác sĩ nói thế nào? Chẳng lẽ em không thể đi lại được nữa?" Jong In sốt sắng hỏi.
BaekHyun bỗng bật cười, nhưng lập tức bình tĩnh lại ngay. "Anh quá đáng thật! Trong chuyến đi thì không ngừng chê trách em, giờ em đã nhập viện rồi lại trù ẻo em không đi lại được! Hứ! Lần sau không cần anh đến thăm em nữa!"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit] [Hunsoo] NẾU KHÔNG PHẢI LÀ ANH
FanfictionĐừng chờ đợi để rồi vụt mất cơ hội. Đừng quá lụy vào tình yêu để rồi đau đớn. Đừng trả thù trong tình yêu để rồi trái tim nhuốm máu. Đừng lầm tưởng người đi chung con đường với mình một thời gian dài là người đi với mình hết con đường đó. Yêu một ng...