Chương 122: Tôi chính là đang ghen tị

4.4K 125 6
                                    

Edit: banhocminh99

Beta: @twinsyl

" A ! "

Tô Thi Thi thét một tiếng chói tai, bị ác mộng làm cho kinh sợ tỉnh lại. Cô ngồi trên giường, mờ mịt nhìn ra bốn phía, trong phút chốc hoảng hốt.

Phòng ngủ quen thuộc, vật dụng quen thuộc, đây là - - phòng ngủ ở biệt thự Đoàn gia?

Cô vỗ vỗ đầu, vẫn còn chút choáng váng, chỉ nhớ rõ ràng là Bùi Dịch đến đón cô, cô uống chai nước anh đưa, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.

"Đáng chết, anh ta vậy mà hạ thuốc mình, tới cùng là muốn làm trò quỷ quái gì đây?"

Tô Thi Thi tức giận xốc chăn lên đi xuống giường, cô muốn đi tìm Bùi Dịch hỏi cho rõ ràng.

Bùi tiên sinh bây giờ có thể bỏ thuốc mê người ta?

Cô vừa mở cửa, Tiểu Ưu lập tức đón chào: "Tô tiểu thư, cô thức rồi sao?"

"Bùi tiên sinh đâu?

Tô Thi Thi âm thầm nhìn lướt qua Tiểu Ưu, phát hiện ra thần sắc cô có chút không tốt, nhíu mày hỏi: "Bùi tiên sinh đang ở đâu?"

"Tiên sinh..."

Tiểu Ưu muốn nói lại không dám nói, cuối cùng không kìm lòng được, cắn răng nói: "Tiên sinh bị lão gia đánh, bây giờ đang bôi thuốc ở dưới lầu."

"Cái gì? "

Tô Thi Thi trừng lớn mắt, cho rằng chính mình nghe nhầm: "Cô nói anh ấy bị đánh?"

" Vâng ạ." Tiểu Ưu nói xong mi mắt liền đỏ, "Cũng không biết nguyên nhân là gì. Trưa hôm nay, tiên sinh ôm Tô tiểu thư trở về, còn chưa kịp ngồi xuống nghĩ ngơi, đã bị Đoàn quản gia gọi vào nhà chính, khi trở về trên người đã đầy vết roi."

"Đáng chết! Chẳng trách anh ấy bỏ thuốc mê cho mình! " Tô Thi Thi tức giận đến run cầm cập.

Chắc chắn sáng nay Bùi Dịch đã biết Đoàn Kế Hùng muốn đánh anh, cho nên mới bỏ thuốc cô, nghĩ không muốn để cho cô nhìn thấy.

Mũi Tô Thi Thi cay cay như lên men, trong mắt dày đặc hơi nước, trong lòng tựa như có một cái gì đó đổ vỡ.

Đau lòng sinh ra tức giận, tên ngốc nghếch này!

"Thuốc bôi lần trước tôi dùng còn không? Mau đi tìm lại đây." Tô Thi Thi vừa nói vừa chạy xuống cầu thang.

Nhưng cô còn chưa xuống tới nơi đã nghe thấy trong phòng khách truyền đến một âm thanh mềm mại đáng yêu.

"Như vậy có đau không? Có muốn nhẹ hơn không? "

Tô Thi Thi dừng bước, sắc mặt trầm xuống.

Đó là tiếng của Đoàn Ngọc Tường. Sao cô ta lại ở đây?

Cô nâng nhẹ bước chân tiếp tục đi, lặng im không một tiếng động đi qua.

Chỉ thấy trong phòng khách, Bùi Dịch đang nằm úp sấp trên ghế sofa, Đoàn Ngọc Tường nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, đang bôi thuốc trên lưng Bùi Dịch.

CHÚ À! ĐỪNG NÊN THẾ! - Trần Mạc Tranh - QUYỂN 1Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ