Lại thiếu gia đau thương nằm treo giò trong phòng y tế, vừa nằm vừa vắt tay lên trán suy nghĩ.
Ngày hôm đó gặp được Thiện Hạo, chính nụ cười của em đã khiến cho hắn phải xiêu lòng mà hạ quyết tâm theo đuổi em. Nhưng hình ảnh ngày hôm nay hắn thấy ở em lại hoàn toàn khác, em không cười mà chỉ toàn trưng ra bộ mặt lạnh lùng đầy ám khí, vô cùng đáng sợ...
"Da mặt cậu cũng dày thật đấy, còn dám vác mặt tới đây!" Hữu Thiện Hạo đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy Thiện Hạo, Lại thiếu gia trong lòng lại xoắn xuýt lên. Hắn ấp úng. "Anh, anh...".
"Anh cái gì mà anh? Chẳng phải cậu đang học ở lớp tôi sao?" Hữu Thiện Hạo cau mày.
"Thực ra anh lớn hơn em một tuổi đó!" Lại Quán Lâm giải trình.
Ngay lập tức, Hữu Thiện Hạo tóm lấy cổ áo Lại thiếu gia, tức giận nói, "Lớn hơn mà còn nhảy vào lớp tôi? Nói, anh có ý gì?!".
Lại thiếu gia bị cơn thịnh nộ của Hữu Thiện Hạo làm cho sợ hãi mém nấc cụt.
"Anh, anh không có!" Hắn lắc đầu vô tội.
"Không nói tôi đánh chết anh!" Hữu Thiện Hạo tuyên bố một câu, Lại Quân Lâm lập tức phun ra một câu. "Anh không có ý đồ xấu, anh chỉ muốn theo đuổi em mà thôi!" Sau đó liền lấy tay che chắn bảo vệ mặt mình.
"Lần trước tôi đã cảnh cáo anh đừng lảng vảng trước mặt tôi, anh nghe không hiểu hay là cố tình không hiểu?" Thiện Hạo đứng một bên khoanh tay nói.
Lại thiếu gia lúc nhúc bò dậy, không dám trả lời mà chỉ trưng ra bộ dạng đáng thương, cúi gằm mặt.
"Này, tôi đang hỏi anh đấy, trả lời đi!" Thiện Hạo cao giọng nói.
Lại thiếu gia nhìn muốn lủng một cái hố trên giường, nhất định không ngẩng đầu lên.
Hữu Thiện Hạo càng nhìn người này lại càng thấy ngứa mắt, thật chỉ muốn lôi anh ta ra ngoài đánh thêm một trận nữa.
"Không muốn thành phế nhân thì lập tức rời khỏi đây, đừng làm phiền tôi nữa!" Thiện Hạo cảnh báo.
Vừa định quay người đi thì cánh tay đột nhiên bị kéo lấy.
"Làm cái gì thế?" Trên người Thiện Hạo mang một loại khí phách mà người ta gọi là ngực tấn công mông phòng thủ, chỗ nào bị động chạm đều trở thành phản xạ mà ra tay.
Ngay khi bị giữ lại, cả người liền xoay vòng vặn ngược tay Lại Quán Lâm lại khiến hắn đau đớn kêu lên oai oái.
"Em buông, buông ra đã!" Lại thiếu gia quằn quại.
Hữu Thiện Hạo nhìn hắn một lượt rồi thảy tay hắn ra, Lại Quán Lâm nhận lại tay liền vội vàng xoa xoa nắn nắn.
"Đúng là loại người trơ tráo!" Hữu Thiện Hạo mắng.
Lại Quán Lâm buồn bực khẽ liếc Hữu Thiện Hạo, "Tại vì người ta thích em mà!".
"Anh...".
Vừa đúng lúc Hữu Thiện Hạo định xông tới cho Lại thiếu gia một đòn cho bớt tội nói nhảm, cửa phòng lại đột nhiên mở ra.
![](https://img.wattpad.com/cover/110430517-288-k834164.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
▪ GuanHo: Chào Em, Tiểu Hạo Của Anh! [FULL]
أدب الهواة#WrittenByqmt Dư vị của tình cũ lắng lại, không đậm nhưng cũng chẳng nhạt, quyết định buông bỏ để lại phía sau, Lại Quán Lâm hắn chẳng ngờ va phải một tiểu hành tinh mang tên Hữu Thiện Hạo. Quyến luyến nhớ mong đều vụt tan, chìm sâu vào hồi ức, hiệ...