Chương 11: Mau chạy thôi!!

1.5K 308 140
                                    

Khi lý trí quay trở lại với Lại thiếu gia cũng là lúc hắn nhận ra hành động nhất thời của mình, việc mà cho dù hắn trong lòng luôn muốn trấn áp Thiện Hạo nhưng cũng chưa một lần nghĩ rằng bản thân sẽ làm.

"Thiện Hạo, anh... anh xin lỗi..."

Tay Lại thiếu gia nắm ở cổ tay Thiện Hạo dứt khoát bị giật ra, chỉ trong chớp mắt, bàn tay hắn trống rỗng, lững thững ở khoảng không.

"Anh muốn tôi im lặng sao? Được! Chúng ta không gặp nhau nữa, từ nay về sau sẽ không phải nghe tôi nói!"

"Không phải, ý anh không phải thế!" Lại thiếu gia vội vàng phủ định, chỉ là Thiện Hạo không còn muốn để tâm lời hắn nữa.

"Taxi!"

Thiện Hạo mở cửa rồi ngồi vào, mặc kệ những lời giải thích của Lại Quán Lâm sau màn kính mỏng, bánh xe chuyển động rẽ ra đường lớn, cứ vậy rời đi trước mắt hắn.

Thời tiết Đài Bắc mấy ngày nắng nóng, hiếm hoi có làn gió thoảng qua, vi vu thổi lướt lên cổ áo Lại Quán Lâm giữa phố lớn đông người đi lại hối hả ngược xuôi, chẳng ai bận tâm tới tâm trạng hắn lúc này. Có lẽ bởi vì cuộc sống vốn là vậy, vẫn tiếp diễn, vẫn xô bồ, giống như chẳng vì nỗi lòng của bất kì ai mà dừng bước.

Quán Lâm đột nhiên nhớ lại khi xưa, cậu và Park Jihoon chia tay không phải vì cả hai đã hết tình cảm, mà chính là từ lần cãi vã thật lớn năm đó, Jihoon anh đã nói với Quán Lâm một câu rất đau lòng:

"Nếu đã sinh ra với thân phận một thiếu gia thì cậu tốt nhất nên tìm một người cùng đẳng cấp với cậu!"

Lời nói đó tới giờ tưởng chừng vẫn có thể làm tổn thương sâu sắc tới Lại Quán Lâm. Hắn về cơ bản ghét nhất cái danh "Lại thiếu gia" này, bị người khác bàn tán ra vào, lại phải cảm nhận rằng những người xung quanh nguyên bản không muốn cùng hắn làm bạn, họ chỉ muốn tiền của hắn.

 

Đó chính là cách mà ngôn ngữ có thể tác động tới tâm lí con người. Mà đó cũng chính là sai lầm mà Quán Lâm đã làm ra cho Thiện Hạo. Hắn khi nãy chẳng biết mình đã nắm cổ tay Thiện Hạo đau tới mức nào mới khiến cho cậu phải thét lên "Buông tay ra", đã không xin lỗi cậu, lại còn lớn tiếng nói cậu ồn ào phiền phức. Hữu Thiện Hạo mà còn không giận, cậu ấy chắc chắn đã vượt cả cảnh giới làm người bình thường.

Quán Lâm phải tìm cách xin lỗi Thiện Hạo. Cậu lúc này mà nói: chính là tất cả trái tim hắn, làm ra tổn thương cho cậu, chính hắn cũng không mong thoát khỏi khổ sở trong lòng.

Ngã tư tiếp theo, Thiện Hạo bất ngờ đòi dừng xe lại, cậu trả tiền rồi bước xuống, quyết định đi bộ về. Con đường về nhà vắng vẻ, đầu óc lại được dịp nghĩ ngợi miên man.

Hành động khi nãy của Thiện Hạo cũng thật trẻ con, chính bản thân cậu cũng phải tự công nhận điều này. Người sai trước rõ ràng là cậu, vậy mà Lại Quán Lâm chỉ vừa yêu cầu cậu im lặng thì cậu đã nổi giận rồi. Nhưng đó cũng không phải tự nhiên mà cậu làm thế, đều là do hắn siết cổ tay cậu, còn ăn nói rất khó lọt toi. Có điều nói sẽ không gặp mặt nhau nữa, cậu nói như vậy có phải hơi quá rồi không?

▪ GuanHo: Chào Em, Tiểu Hạo Của Anh! [FULL]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ