Chương 6: Cho dù có trả thù cũng vô dụng

1.6K 150 5
                                    


Một tiếng thét chói tai thê thảm. Trong bóng đêm, Lưu Kì đứng ở một bên cả kinh, cả người run lên, hắn khẳng định trong này không có chó mèo hay thú vật nào. Quay đầu nhìn vào một mảnh hắc ám tĩnh mịch xung quanh, hai tay nắm lấy lưỡi búa to càng ngày càng ra sức siết chặt, hô hấp cũng bởi vì sợ hãi trong lòng mà dần dần dồn dập, thần kinh căng thẳng sẵn sàng đối phó với hết thảy mối nguy hiểm tiềm tàng trước mắt. Trong nháy mắt, xung quanh hoàn toàn im lặng chỉ có thể nghe thấy tiếng gầm rú của "xác sống" , thỉnh thoảng vang lên tiếng chai lọ thủy tinh rơi vỡ.

Còn có. . . . . . . . .

"Đát. . . . . . Đát. . . . . . Đát. . . . . . Đát" Bên cạnh hắn truyền đến tiết tấu của tiếng bước chân, so với "xác sống" hoàn toàn bất đồng, là Tề Đông sao ? Lưu Kì khẩn trương đem lưỡi búa to giơ lên ở trước ngực, vẻ mặt cảnh giác vừa nhìn chằm chằm xung quanh, hắn vừa chậm rãi lui về phía sau, chỗ cầu thang dẫn lên lầu hai. Ngay khi Lưu Kì đến được chỗ cầu thang lầu hai, trong lòng có chút yên tâm, đang nghĩ muốn mở cửa chạy đi lên thì phía sau truyền đến tiếng bước chân, Lưu Kì mới hoảng loạn khi phát hiện ra rằng cửa này đẩy không ra !

Hồ Đông Mậu !

Khuôn mặt Lưu Kì lập tức trở nên trắng bệch, ý thức được Hồ Đông Mậu đem chính mình trở thành mồi nhử, trong nháy mắt, toàn thân Lưu Kì đều lấp đầy nỗi sợ hãi cùng phẫn nộ, cũng bất chấp phía sau có "xác sống" đang theo sát , xoay lại lưỡi búa to, ra sức đập vỡ tay nắm cửa, tiềm lực của con người là vô hạn, thời khắc nguy cấp vẫn luôn có thể kích thích đến tiềm lực của con người. "Rầm" một tiếng, tay nắm cửa đã bị Lưu Kì đập vỡ, đẩy cửa ra, nghênh đón Lưu Kì chính một nòng súng đen ngòm. . . . . .

"Hồ Đông Mậu, ngươi là cái quy tôn tử [1] ngươi muốn hại ta!" Lưu Kì trăm ngàn lần cũng thật không ngờ tới vị huynh đệ tốt ngày trước lại có thể đem mình bán đứng !

*[1]quy tôn tử : đồ con rùa.

"Lưu Kì, ta đây đều là vì mọi người." Trong mắt Hồ Đông Mậu tràn đầy sát khí, tay cầm súng cũng không có chút run rẩy, Lưu Kì bị Hồ Đông Mậu giơ súng chỉ vào người, bị ép lui về phía sau từng bước . Nghe tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, Lưu Kì lập tức luống cuống. "Đông Mậu, xem như chúng ta cũng là huynh đệ nhiều năm như vậy, ngươi cho ta đi lên đi. Ta cầu ngươi !" Nói xong Lưu Kì 'rầm' một tiếng quỳ xuống đất, liên tục hướng về phía Hồ Đông Mậu dập đầu "Ta van cầu ngươi !"

Hồ Đông Mậu nhìn thấy Lưu Kì quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu, cũng không có thay đổi tâm ý, cho dù giờ này khắc này hắn buông tha Lưu Kì, về sau Lưu Kì sẽ bỏ qua cho hắn sao ? Hắn cũng sẽ không ngốc đến nỗi cái gì cũng đều tin tưởng !

"Phanh!" Một tiếng súng vang cùng với tư thế Lưu Kì vô cùng thống khổ.

"Ôi ~! Hồ Đông Mậu! Ta C mẹ ngươi!"

Hạ Diệp ở xa chợt nghe thấy thanh âm của Lưu Kì, khóe miệng khẽ nhếch, cũng không cảm thấy có gì bất ngờ. Trong mấy ngày này, nàng cái gì cũng không thấy, nhân tính lại thấy nhiều lắm. . . . . . . . .

Ngay khi Hạ Diệp dẫn thi quần đi đến trước mặt Lưu Kì, cả khuôn mặt Lưu Kì đều bị dọa sợ tới mức biến hình. Run rẩy chỉ vào Hạ Diệp đứt quãng nói :

[BHTT- Edit] Mạt thế cô luyếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ