Chương 118: Nữ nhân

465 42 0
                                    


"Lâm tỷ tỷ, Tần Nam ca ca khi nào thì tới tìm chúng ta?"

Trần An đột nhiên hỏi Tần Nam, khiến An Lâm mi vừa giãn ra lập tức nhăn lại một đoàn.

Tâm tính tỉ mỉ như Trần An lập tức chú ý tới điểm này.

"Lâm tỷ tỷ, là ta không tốt, ta không nên nhắc tới Tần Nam ca ca ."

Tiểu quỷ Trần An luôn luôn thực làm cho người ta yên tâm, mặc dù gặp phải trạng huống đột phát, cũng chưa từng khóc nháo quá, điểm này khiến tất cả mọi người là vui buồn lẫn lộn, cùng lúc này, xác thực làm cho người ta bớt lo, nhưng về phương diện khác, Trần An bất quá là một đứa nhỏ, một cái đứa nhỏ hoàn toàn giống người lớn, cho nên chuyện này cũng không tốt.

Ít nhất An Lâm cảm thấy được thật không tốt.

"Vì sao phải giải thích? Lại không có làm sai cái gì."

"Lâm tỷ tỷ, cảm thấy được ta là con nít ?"

"Ân ~~~ xem như một tiểu người lớn ~!"

Vừa nói xong nắm Trần An trở về .

"Là một người lớn, cũng là một đứa con nít."

Nói thật nàng cũng không thích một cái đứa nhỏ giống một người lớn, tuy rằng nhìn qua làm cho người ta an tâm, nhưng trong đó tư vị là như thế nào nàng tối rõ ràng.

Mềm nhẹ mà vỗ vỗ đầu của Trần An , nàng cũng ít khi làm ra hứa hẹn.

"Cho nên, ngươi có thể giống đứa nhỏ làm nũng tùy hứng, thời điểm nào cũng được."

"Làm nũng?"

Không xác định mà hỏi lại, trong mắt lóe ra chính là nghi ngờ.

"Ừ."

" Thời điểm nào cũng được ?"

" Ừ."

"Sẽ không mắng ta?"

Nghe thấy lời này, An Lâm có chút sửng sốt, vừa kinh ngạc vừa đau lòng, một đứa nhỏ vài tuổi lại nghĩ được như vậy, làm được như vậy. . . . . .

Trước mắt đột nhiên dần hiện lên một đám người, trong lòng rối rắm, nháy mắt tiêu tan, ngồi chồm hổm thân chăm chú hỏi:

"Tiểu An, về sau ta làm mụ mụ của ngươi được không?"

Khuôn mặt non nớt trước mắt này, khiến nàng dường như thấy được muội muội, thấy Tần Nam, cũng thấy chính mình.

Chính mình cùng muội muội đã đánh mất cơ hội cùng sống sót, Trần An cũng mất mát người thân, chẳng qua, nàng cũng vì như vậy mà lo lắng hãi hùng, một đường đi tới, gánh chịu nhiều ít tội, nếm qua nhiều ít khổ, nếu nàng không nói ra, chỉ sợ người ngoài không thể tưởng tượng nổi.

Những gì đã trải qua, nàng vĩnh viễn cũng vô pháp quên , ở trong lòng tạo thành khoảng trống, không nghĩ qua, cảm giác này sẽ cắn nuốt hết thảy.

"Ta. . . . . . có thể gọi người là Lâm mụ mụ được không?"

Trần An lo sợ bất an nhìn đến nàng, như thế hỏi, trên nét mặt lộ vẻ thật cẩn thận quan vọng, sợ nàng lộ ra tâm tình nửa phần bất mãn .

[BHTT- Edit] Mạt thế cô luyếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ